"Những người có tu vi cao trong tộc Giáng Long chúng ta đều có đôi mắt "Quang Nhãn". Mắt của tộc chúng ta có thể chiếu sáng tới những nơi tối tăm nhất, kể cả đó là thẳm sâu trong tâm trí con người, nơi mà một vài bí mật xấu xa trong góc tối của những kẻ phàm tục như các ngươi luôn cố gắng chôn vùi. Mắt của Tam điện hạ lúc cố gắng dùng pháp lực để cứu ngươi khỏi vụ nổ đã bị thương. Còn đôi mắt của ta ngay từ đầu đã là tín vật giao ước khi nhận nhiệm vụ trấn kỳ môn bảo vệ Cửu Kỳ Môn Trận khỏi những kẻ tham lam tự ý xâm nhập. Nếu ta dám rời vị trí bỏ quên trách nhiệm thì sẽ mất đôi mắt mãi mãi..." Vệ Môn Thần ngừng lại một lúc mới tiếp: "Ngươi không biết Long Vĩ Thành này đã xảy ra chuyện gì đâu. Lẽ ra các người không nên đặt chân vào Cửu Kỳ Môn Trận, các người đã đánh thức thứ khủng khiếp nhất mà hàng trăm năm qua tộc Giáng Long chúng ta đã phải hao tổn sinh mạng cả tộc để giam giữ..."
Những lời nói của Vệ Môn Thần khiến tôi ruột gan lẫn lộn hết cả nhưng tôi không biểu lộ điều đó ra bên ngoài, chỉ biết cực lực thở. Thực lòng thì tôi mệt mỏi lắm rồi, nhất là với tình trạng quái vật của tôi bây giờ, còn tâm trạng nào mà đi lo cho cái Cửu Kỳ Môn Trận chết tiệt này được tạo ra với mục đích gì hay trách nhiệm cao cả của tộc Giáng Long đã hao tổn bao nhiêu sinh mạng.
Xét cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyet-an-duong-binh-nhi-quyen-2-pha-cuu-ky-mon-tran/198132/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.