Ba người bọn họ mỗi người một góc lại cứ tỏ ra cái vẻ bí hiểm đó chỉ khiến tôi ngán ngẩm thêm. Đương nhiên tôi sẽ chẳng miễn cưỡng bản thân phải biết cho bằng được khi bọn họ không muốn nhắc lại những việc do sự nổi loạn của tôi gây ra. Tôi càng cố giải quyết khúc mắc thì càng thấy bản thân ngớ ngẩn, lại thành cái vẻ thảm hại. Nghĩ đi tính lại tôi đành mặc kệ ba người họ. Ngần ấy thời gian cứ thế trôi qua nhạt thếch, tôi thà tìm cách vào hang ổ của lũ Tâm Nhân Ảnh còn hơn, có khi trong đó lại có trò giải khuây, ví như là cùng ăn chơi sa đọa thế kia cho quên hết sự đời.
Thái tử thì đang vui vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, còn tôi cứ ngồi đây rầu rĩ thì thật bất công. Hơn nữa thời gian không ưu ái Vương tử, tôi có muốn buông tay cũng không nhẫn tâm để mặc anh cho số phận định đoạt. Cho đến tận cùng tôi cũng không hiểu được sao mình lại nặng lòng với Vương tử đến vậy. Là tình cảm nam nữ thì không hẳn nhưng cứ thấy ruột gan mình không lúc nào thôi cắn rứt khi nghĩ tới anh. Tôi đã mắc nợ gì Vương tử mà ra nông nỗi ủy khuất thế này? Từ trước tới giờ tôi chưa từng bị thứ gì ràng buộc ngoài những yêu cầu và luật lệ của Max Beled. Nếu không phải vì ngài Max, tôi tuyệt đối sẽ chẳng việc gì phải sống cuộc sống gò bó như thế.
Tôi loay hoay bước tới bước lui, tính toán tọa độ, khoảng cách, hướng gió, thậm chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuyet-an-duong-binh-nhi-quyen-2-pha-cuu-ky-mon-tran/198197/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.