16.
Nhưng hắn nói có sách mách có chứng, còn có cả số liệu thống kê, ta nhất thời cũng không tìm được lời nào để phản bác.
Ta lắp bắp: “Đó… đó là vì… Diện phi đã cấm túc thần thiếp!”
Trút được trách nhiệm sang người khác, ta lấy lại tự tin thề thốt, suýt nữa thì giơ ba ngón tay lên thề trước trời đất: “Bệ hạ, xin hãy tin thần thiếp!
“Những ngày bị cấm túc, mỗi ngày thần thiếp đều nhớ đến bệ hạ…”
“Nhớ trẫm?” Cẩu hoàng đế hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rõ ràng không tin, “Ngươi nhớ trẫm vì cái gì?”
Ta vững tin đáp: “Tự nhiên là vì trong lòng thần thiếp ngưỡng mộ bệ hạ.”
Cẩu hoàng đế đột nhiên im lặng. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, sâu thẳm tối đen, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Ta vừa định lên tiếng bày tỏ thêm vài câu chân tình, đã thấy hắn đứng dậy, ném khăn trong tay trở lại chậu đồng.
Sau đó, hắn bất thình lình đẩy ta ngã xuống giường, thân mình cũng đè xuống theo.
“Lâm Phục, là ngươi nhiều lần tự mình dây dưa lấy trẫm. Nếu đã muốn làm sủng phi, trẫm liền cho ngươi cơ hội ấy. Lát nữa có chịu không nổi, trẫm cũng sẽ không dừng lại đâu.”
Sáng sớm hôm sau, Lý công công mang theo hai đạo thánh chỉ tới Chung Tuệ cung.
Đạo thứ nhất, là sắc phong ta lên tần vị.
Đạo thứ hai, tuyên bố ta chính là đích nữ thất lạc nhiều năm của danh môn công thần, Lâm gia kinh thành.
Lâm gia ở kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-quoc-khuynh-tam/2724137/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.