Mặt trời lặn về Tây, bầu trời tối sầm.
Tiếng vó ngựa trên đường núi đột nhiên dừng lại, thiếu niên áo đen nhảy xuống ngựa, dang rộng vòng tay về phía cô nương trên lưng ngựa.
Gió xuân lay động vạt áo khói xanh của cô nương, nàng ôm lấy cổ hắn, được hắn bế xuống.
Hoa lê dại nở khắp núi rừng, từng chùm trắng bay tán loạn theo gió, rơi xuống mái tóc, vai áo của đôi thiếu niên thiếu nữ đang nắm tay nhau, đuổi theo bước chân họ.
Băng qua rừng lê dại, dòng sông hình trăng lưỡi liềm lấp lánh dưới ánh hoàng hôn dần tắt, tiếng nước trong trẻo, ánh mắt Thương Nhung theo những gốc rễ xoắn xuống nước dọc bờ sông nhìn lên, thân cây vạm vỡ như cán ô giấy bung mở, cành lá sum suê, gần như che khuất cả bầu trời trên đầu.
Giữa cành lá được điểm xuyết đầy những bông hoa gạo đỏ rực tươi thắm, gió thổi qua, vài đóa đỏ rực lắc lư rơi xuống.
Nàng nhớ lại mình rời Thục Thanh vào mùa xuân, mà giờ quay lại nơi này, đứng dưới cây hoa gạo này lần nữa, lại là một mùa xuân nồng nàn.
Thương Nhung ngồi xuống nhặt một hòn đá ném ra mặt nước, nhưng chỉ tạo được một đường nước cực ngắn rồi chìm xuống đáy.
“Chỉ là nàng đã lâu không chơi, nên không quen thôi.”
Thấy nàng lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhìn về phía hắn, thiếu niên mặt không đổi sắc: “Không tin nàng thử lại xem?”
Thương Nhung đành phải nhặt một hòn đá khác lên ném mạnh ra, nhưng không biết thiếu niên bên cạnh cũng cùng lúc đó dùng nội lực bắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-ung-minh-nguyet/2779475/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.