18
Đêm hôm đó, sau khi Tiêu Mặc tới nhà ta, Phó Hạc Dương vác một cái bọc nhỏ, chuyển sang ở tạm trong căn nhà hoang đối diện nhà ta.
Khi ta chạy ra xem, hắn toàn thân dính đầy bụi đất, ngồi bệt trước cổng.
"Huynh đang làm gì vậy, Phó Hạc Dương?"
Hắn ôm chặt cái bọc, người lấm lem, đáp:
"Ta sợ vừa đi khỏi thì có người đến đào tường nhà ta."
"Ai là tường của huynh? Ta chẳng muốn lấy chồng đâu."
Hắn cứng họng, không thốt nên lời.
Ta tựa vào cánh cửa, trêu chọc hắn:
"Phó Hạc Dương, huynh chẳng phải được dạy dỗ rất nghiêm khắc sao? Huynh chạy đến nhà ta thế này, lệnh tôn lệnh đường có biết không?"
Hắn đỏ bừng vành tai:
"Ta đã nói trước với họ rồi, họ biết cả."
Đến lượt ta cảm thấy xấu hổ.
Một lúc sau, ta đóng cửa lại:
"Tùy huynh thôi, ta mặc kệ."
Từ sau lần bị ta từ chối, Tiêu Mặc vẫn không chịu buông tay.
Hắn cứ cách vài hôm lại sai người đem quà tới nhà ta, lúc thì bánh ngọt trong cung, lúc thì vật phẩm cống nạp từ Tây Vực.
Chuyện này khiến ai ai cũng biết.
Phụ thân và mẫu thân dường như cũng bắt đầu động lòng, còn nói Tiêu Mặc thật ra cũng là người tốt.O Mai Dao Muoi
Ta chỉ cúi đầu im lặng.
Có lẽ hắn thực sự hối hận rồi, đau lòng đến mức quyết tâm bù đắp.
Nhưng chuyện của kiếp trước, trong lòng ta như một ngọn núi, dù hắn làm gì, ta cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-nay-hanh-phuc-ben-nguoi/2719345/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.