Chỉ đến khi nghe tiếng chân binh lính rầm rập chạy ngang đầu, ta mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, thì thào hỏi:
“Sao huynh trốn ra được?”
Hắn cười khẩy một tiếng:
“Bọn man rợ đó vốn chẳng phải đối thủ của ta, chỉ nhờ thuốc mê mới hạ được ta. Giờ thuốc đã tan, mấy sợi dây đó, giữ nổi ta sao?”
“Thì ra là vậy. Nhưng… chúng ta phải trốn ra ngoài kiểu gì?”
“Yên tâm. Quân đội Phó gia đang đóng gần huyện Lộc, giờ này chắc cũng đã tới nơi. Không tới hai ngày nữa, bọn Đát Đát sẽ bị đánh bật. Chúng ta chỉ cần cố gắng trốn kỹ là được.”
“Được.” Ta gật đầu, lại quay sang nhìn Tiêu Mặc.
Phó Hạc Dương giật mình:
“Mải nói chuyện với nàng, ta quên mất phải băng bó cho ngài ấy! Mau! Trễ nữa ngài ấy sẽ mất mạng mất!”
Chúng ta ở dưới giếng suốt một ngày một đêm, mãi đến khi trời sáng hôm sau, Tiêu Mặc mới tỉnh lại.
Hắn nhìn ta, ánh mắt như tan vỡ, đầy bất cam và tuyệt vọng:
“Gia Ngư, nàng thực sự chán ghét ta đến mức ấy sao?”
“Thần nữ không chán ghét ngài.” Ta cúi đầu, nghĩ một chút rồi nói.O mai d.a.o muoi
“Chỉ là… Phó Hạc Dương là tướng quân, là người bảo vệ giang sơn, Đại Khánh không thể thiếu hắn. Còn ngài… dù sao cũng không có mấy tác dụng, cho nên…”
“Ta vô dụng sao?”
Hắn trừng lớn mắt, suýt nữa lại ho khan.
Phó Hạc Dương mặt ửng đỏ, vội vã lên tiếng:
“Gia Ngư, sao nàng có thể nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-nay-hanh-phuc-ben-nguoi/2719347/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.