Người nhà Thẩm gia ít ỏi, đơn độc, đặc biệt là vào thời điểm nhạy cảm này, ngay cả những người họ hàng xa cũng không dám lộ diện. Trong linh đường, chỉ có Thẩm An An và Thẩm Trường Hách túc trực bên quan tài.
Gió lạnh rít qua, dù bên cạnh có chậu than ấm, nhưng Thẩm An An vẫn cảm thấy rét buốt đến thấu xương.
Sáng hôm sau, Thẩm gia vẫn không đón được một ai đến viếng, chỉ có dòng người khiêng quan tài di chuyển đều đặn, nghi thức an táng được tiến hành một cách trật tự và lặng lẽ.
Mặc Hương đỡ Thẩm An An, người đã ngồi suốt đêm đến mức tê cứng cả thân mình, khẽ nói: "Nghe nói mấy ngày trước Đoan lão gia cũng qua đời, e là tất cả mọi người đều đã đến viếng Đoan phủ."
"Ừm." - Thẩm An An đáp nhạt nhẽo.
Đoan lão gia từng là sư phụ của Tiêu Uyên, có Tiêu Uyên chống lưng, những người kia đương nhiên sẽ nể mặt mà đến.
"Cùng một ngày an táng, vậy mà phủ chúng ta lại quạnh hiu thế này." - Mặc Hương thở dài.
Ngay cả Lâm gia, dù chưa chính thức hủy hôn, cũng không thấy xuất hiện. Còn Tứ Hoàng tử, chẳng phải hắn và cô nương từng tình sâu nghĩa nặng sao? Vậy mà cũng không đến đốt một nén nhang cho Thẩm lão phu nhân.
Thẩm An An không nói gì, nhân tình thế thái mỏng manh như tờ giấy, có ai lại muốn dính dáng đến một gia tộc đã bị coi là tai họa chứ?
"Chuẩn bị một phần lễ hậu hĩnh, đem sang Đoan gia."
Người lên tiếng là Thẩm Văn.
"Lão gia, Đoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/2769229/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.