Ngay lúc này, một chiếc xe ngựa chầm chậm tiến lại gần, rồi dừng lại không xa nhóm người.
Con ngựa đang hướng về phía của Tiêu Trạch, người đánh xe kéo cương, con ngựa thở ra một hơi nóng, mùi hôi tanh nồng nặc bay thẳng về phía Tiêu Trạch. Hắn lập tức mặt mày tối sầm, vội dùng tay áo che kín miệng mũi.
Con ngựa còn khua chân trước một cái, hí lên một tiếng.
Nếu là bất kỳ quan viên nào khác, Tiêu Trạch hôm nay chắc chắn sẽ ra tay gi-ết con ngựa đó.
Nhưng đó là ngựa của Tiêu Uyên.
Màn xe được vén lên, Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật lần lượt bước xuống xe ngựa.
Lăng Thần Dật luôn giữ nụ cười trên mặt, chào Tiêu Trạch và nói: "Sáng sớm như vậy, sao Nhị Hoàng tử lại che miệng mũi vậy, chẳng lẽ quên xúc miệng rồi sao?"
"Đúng là Lăng Thần Dật."
Tiêu Trạch vung tay áo: "Ta là biểu ca của ngươi đấy."
"Chỉ là đùa thôi mà, ta và hoàng thúc cũng thế, biểu ca sao lại nhỏ mọn như vậy."
Tiêu Trạch hừ lạnh, ánh mắt âm u nhìn về phía Tiêu Uyên đang bước đến.
Tiêu Uyên trước tiên chào hỏi với hai phụ tử Thẩm gia, rồi mới quay lại, Tiêu Trạch mặt tối sầm.
"Vào lúc này, Tứ đệ vẫn không biết kiềm chế, không sợ phụ hoàng không hài lòng sao?"
"Hay là ngươi thật sự có mối quan hệ không nhỏ với Thẩm gia, có âm mưu gì đó?"
Tiêu Uyên lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu sắc bén hơn nữa: "Là vì con ngựa chưa đủ hôi, nên mới không thể khiến Nhị ca ngậm miệng sao?"
"Hay là để đệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/2769231/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.