"Về sau không được nhắc lại chuyện này nữa."
Khuôn mặt của Đoan Oánh Oánh không mấy dễ chịu.
"Bây giờ bản thân Thẩm gia còn khó giữ, nếu ta gả qua đó chẳng khác nào tự tìm đường c/h/ế/t sao?!!"
Nếu thực sự phải gả vào Thẩm gia, ở Đoan phủ nàng mới thật sự không thể ngẩng đầu lên nổi, bị Đoan Mộng Mộng giễu cợt đến c/h/ế/t mất.
Một thánh chỉ ban xuống, một nhà vui mừng, hai nhà u sầu.
Tại chính sảnh Thẩm phủ, Thẩm phu nhân nước mắt đỏ hoe, thấp giọng khóc nức nở.
Thẩm Văn và Thẩm Trường Hách đều cúi đầu im lặng, chỉ có Thẩm An An siết chặt thánh chỉ trong tay, đôi mày nhíu chặt, chìm vào suy tư.
"An An, con đừng sợ, nếu con không muốn, phụ thân và đại ca nhất định sẽ tìm cách đưa con ra khỏi kinh thành."
Thẩm An An hoàn hồn, đặt thánh chỉ lên bàn, giọng điệu bình thản: "Con đi dễ, nhưng còn phụ mẫu, còn tam tộc Thẩm gia thì sao?"
Thẩm Văn khẽ thở dài, trên mặt đầy vẻ giằng xé.
Nếu có thể đổi mạng mình để lấy hạnh phúc cho nữ nhi, ông nhất định cam tâm tình nguyện. Nhưng chuyện này còn liên lụy đến cả tộc Thẩm gia, ông thực sự không thể nhẫn tâm được.
"Con không cần lo cho chúng ta, cho dù bệ hạ có tức giận cũng không thể gi-ết cả phụ thân và đại ca con. An An, con nghe lời đi, chạy càng xa càng tốt." - Người nói là Thẩm phu nhân.
Bà không thể ngờ được rằng sáng nay phu quân và nhi tử mình vừa trở về lại mang theo tin dữ này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/2769235/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.