Tề Cẩm Bình khẽ nhíu mày.
Không chỉ Thẩm An An hiểu, mà ngay cả ông cũng thể hiểu tình cảm của Hoa Sinh.
Ánh mắt ông chậm rãi di chuyển về phía xe ngựa, qua tấm rèm thấp thoáng thể thấy đường nét gương mặt nàng.
Ông mím chặt môi, im lặng .
…
Trong một hang động tối tăm thấy ánh sáng mặt trời, một đống lửa nhỏ dần bùng lên.
Người nam nhân khoác bộ áo vải thô cúi đầu, gắng sức cọ xát hai mẩu gỗ . Dù lòng bàn tay mảnh gỗ đ-âm xuyên, vẫn hề dừng .
Như một con rối gỗ rút linh hồn.
“Sao thể là nàng? Sao là nàng? Sao nàng xuất hiện ở đó?”
Hắn lẩm bẩm một . Ngọn lửa bùng lên, soi rõ đôi mắt trống rỗng, đầy đờ đẫn của Thân Doãn Bạch.
Hắn nặng nề phịch xuống đất, thất thần.
Vài đồng xu lăn khỏi tay áo, lăn lóc nền đất lạnh lẽo, chói mắt đến mức khiến tim đau nhói.
Thân Doãn Bạch cắn chặt môi, hồi lâu mới chậm rãi nhặt từng đồng lên.
“Xin … nàng nên cứu … Nếu , nàng mất mạng sống của .”
Giữa màn đêm tĩnh mịch, một tiếng chim kêu vang lên, chói tai đến lạ thường.
“Ai đó?”
Hắn vội vàng nhét đồng xu trong áo, lập tức bật dậy, phóng nhanh bên ngoài.
Nơi phát tiếng kêu tối tăm, yên lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng lá cây xào xạc cũng .
Thân Doãn Bạch nheo mắt lên, cành cây một bọc đồ nhỏ, lủng lẳng đong đưa.
Hắn trầm mắt , khẽ nhún bay lên, lấy bọc đồ xuống.
Sau khi x-ác nhận bốn phía ai, mang bọc đồ trở về trong hang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/2787095/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.