Tiễn nàng ta đi rồi, trong sổ sách của Hầu phủ chỉ còn chưa đến năm vạn lượng bạc.
Lão phu nhân đối với việc ta làm rất vừa lòng, còn đặc biệt sai mụ v.ú trong phòng đem điểm tâm tới thưởng.
Ta và Lục Liễu vừa ăn vừa cảm thán:
"Lão phu nhân thật hiền từ, tiêu sạch tổ nghiệp của nhà mình để chuẩn bị của hồi môn cho con gái, có gì mà phải cảm kích chứ?"
16
Nghĩ đến việc lão phu nhân tốt bụng như vậy, ta sao có thể để bà ấy chịu thiệt được chứ?
Lão phu nhân năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, thủ tiết nhiều năm, dù vậy nhờ cuộc sống nhung lụa, dung nhan vẫn mặn mà đằm thắm.
Ta sai Lục Liễu mang khăn che mặt, chọn một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật, thẳng tiến đến Thủy Vân Các.
Nơi đây nổi danh với những tiểu quan chất lượng hảo hạng, ai nấy đều môi hồng răng trắng, dung mạo như ngọc, một đám thiếu niên tuấn tú, thực sự khiến người ta nhìn mà vui vẻ trong lòng.
Ta chọn ra hai người vừa biết ca hát vừa giỏi múa, hỏi:
"Ta chuộc thân cho các ngươi, một năm sau sẽ thả tự do, được chứ?"
Hai người đó mắt sáng rực, lập tức gật đầu liên tục.
Ta liền gọi bà chủ lầu xanh đến, ném ra hai vạn lượng bạc, trực tiếp mang người đi.
Sau đó cho bọn họ đổi sang trang phục tiểu tư của Hầu phủ, rồi đưa thẳng đến viện của lão phu nhân, dặn dò kỹ càng:
"Lão phu nhân thích nghe hát,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-ta-giu-gia-phong-kiep-nay-ta-diet-ca-hau-phu/2699797/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.