🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

36

Mặt đất đầy đá cứng nhưng lại có một đám thiếu nam thiếu nữ chân thành quỳ xuống.

Trong lòng ta như có ngọn lửa đang bùng cháy, hóa ra, tất cả đều đáng giá...

Trước đây ta cũng từng oán trách cha ta, đế vương vô đức bất nhân, tại sao Huyền Giáp quân chúng ta vẫn phải vất vả bán mạng cho ông ta, vì sao Đường gia chúng ta lại phải chịu đựng cảnh cốt nhục ly tán, khắp nơi bị nghi kỵ, đề phòng bị hãm hại để trung thành một cách ngu ngốc với ông ta. Cha ta tự tay dùng quân côn đánh ta, nghiêm khắc quở trách ta ngu ngốc, nói rằng thứ mà Huyền Giáp quân chúng ta bảo vệ là quốc gia, là gia đình, bảo vệ sự an ổn của thế gian, bảo vệ bách tính người dân già không lo lắng, trẻ em được sống an vui, bảo vệ nhiệt huyết của tuổi trẻ...

Giờ đây, ta đã hiểu rồi.

Hoàng đế chưa kịp lên tiếng, Lê Cự Cốt đã ác ý lên tiếng: “Hoàng đế bệ hạ, không ngờ luật pháp của quý quốc lại kém như vậy, thần tử và nữ quyến dám ngang nhiên xúc phạm, coi thường quyền uy của bệ hạ ngay trước mặt, quả nhiên là không sợ hoàng quyền! Ở Đông Việt chúng thần chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”

Tên rùa đen nhà ngươi, thủ đoạn giết người diệt tâm thật quá cao tay.

Hoàng đế vốn đã cứng đầu, lại luôn coi trọng sự uy nghiêm của hoàng quyền, bị Lê Cự Cốt khiêu khích vài câu, ông ta tức giận không thể kiềm chế được: “Trẫm cũng không biết bản thân đã lú lẫn đến mức phải để đám hậu bối các ngươi đứng ra chỉ trích phê phán, nếu các ngươi đã có lòng can đảm, ý chí ngoan cường như vậy thì trẫm cũng không thể nương tay với các người, đánh mỗi người ba mươi gậy! Coi như răng đe!”

Phía sau vang lên tiếng hít thở, còn có tiếng khóc thút thít, những người quen sống an nhàn sung sướng, bị đánh ba mươi trượng nặng năm thước rưỡi thì thân thể yếu đuối sợ rằng phải nằm liệt giường nửa năm.

Tên rùa già này đúng là ăn than, đen đến cả tâm can!

Hôm nay ta coi như đã được mở mang tầm mắt, thấy rõ bộ mặt hung tàn không hối cải của bậc đế vương, chỉ một cơn thịnh nộ cũng đủ khiến xác phơi khắp nghìn dặm.

Kìm nén cơn giận của một kẻ áo vải, ta đặt hai tay lên trán tỏ vẻ hạ mình, mở lời: “Bệ hạ, cây có dây thừng sẽ thằng, người nghe lời can gián sẽ thành. Ngài sáng suốt như vậy, sao lại đi so đo với đám tiểu bối, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, người là do thần giết, xin Hoàng thượng chỉ trừng phạt một mình Đường Kiều.”

Tiêu Như Đường cũng lên tiếng phụ hoạ: “Hoàng bá phụ, Đường Kiều là vị hôn thê của Thính Lan, theo lời dạy của tổ tiên, thê tử bị phạt thì trượng phu phải gánh chịu một nửa, xin bệ hạ khai ân, để Thính Lan nhận thay nàng năm mươi trượng.”

Ta thấp giọng mắng hắn: “Đồ ngốc, tranh giành cái gì chứ? Với thân thể của ngươi, mười trượng cũng không chịu nổi!"

Hắn lại hiên ngang lẫm liệt trả lời ta: “Chẳng lẽ để ta trơ mắt nhìn nàng bị đánh mà không làm gì sao? Đường Kiều, bây giờ ta trả lời nàng, ta muốn buộc tóc cho nàng, buộc cả một đời.”

Ta nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, người té một cái cũng phải r.ên rỉ nửa ngày, còn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ.

Ta tức giận nhìn hắn chằm chằm, hận không thể ném hắn ra ngoài.

Không ngờ Hoàng đế còn tức giận hơn cả ta, ho khan sặc sụa rồi quát lớn: “Tiêu Như Đường, ngươi nhớ rõ lời dạy của tổ tiên nhưng có từng nghĩ đến việc phụ sự khổ tâm của trẫm không? Ngươi nghĩ trẫm không nỡ đánh ngươi sao?”

Hắn cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Bệ hạ, Thính Lan biết sai, tuỳ ý ngài xử phạt.”

“Ha, tốt, rất tốt, quả nhiên là chất nhi ngoan của trẫm! Người đâu! Đưa tên nghịch tử bất hiếu này ra đánh trước cho trẫm!”

Ta ngay lập tức muốn vùng thoát khỏi trói buộc: “Hoàng thượng, hắn vẫn còn bệnh...”

Một mũi giáo nhọn phía sau đâm vào lưng ta, rách cả da thịt, một dòng máu nóng chảy ra thấm ướt quần áo.

“Bệ hạ...” Đám người Tống Tử Chiêm đứng phía sau ta nhìn thấy rõ ràng, định lên tiếng đã bị ta trừng mắt ngăn lại.

Nếu tiếp tục giằng co, đám người họ chắc chắn cũng không tránh được trận đòn này.

Có thị vệ tiến lên muốn kéo Tiêu Như Đường đi, ta nhấc chân đá văng người đó ra.

Hoàng đế quát lớn, đập vỡ chén trà: “Đường Kiều, ngươi muốn tạo phản sao? Hay là Đường gia các ngươi muốn lấn át hoàng quyền?”

Ta cười lạnh trong lòng, muốn đổ tội cho người khác thì sợ gì không có lý do, kẻ vu oan cho ngươi còn biết rõ hơn cả chính ngươi.

Tiêu Như Đường lợi dụng thân hình để che chắn, thấp giọng nói với ta: “Đường Kiều, hôm nay hắn có nhiều toan tính, nàng đừng hành động hấp tấp.”

Ta giật mình thất thần.

Không phải vì sự thù hận đối với hoàng đế, mà là câu nói của hắn làm ta bừng tỉnh. Bình thường hắn quá ngoan ngoãn và chu đáo, ta đã quên mất rằng hắn là quân cờ được Hoàng đế chỉ định, không biết bắt đầu từ lúc nào, ta đã không còn phòng bị hắn nữa. Hắn biết được bao nhiêu? Hoàng đế đã sai khiến hắn làm gì?

Sau một khoảnh khắc ngẩn ngơ, hắn bị thị vệ trói vào khung hình bên cạnh.

“Một, hai... mười chín...”

Mãi cho đến khi hắn bị đánh đến kêu r.ên thành tiếng, ta mới hoàn hồn lại.

Nhìn thấy Tiêu Như Đường cắn chặt khóe môi, toàn thân run rẩy lại cực kỳ nhẫn nhịn, ta thật sự không thể chịu đựng nổi.

Mặc kệ hắn biết được bao nhiêu, mặc kệ Hoàng đế muốn làm gì, mạng sống của hắn chỉ có ta mới có thể quyết định.

Ta quay người đá mạnh mũi giáo của thị vệ phía sau, đâm thẳng vào chân của người hành hình, buộc gã phải dừng tay.

Ta lớn tiếng từng câu từng chữ đều đầy vẻ khiêu khích: “Hoàng thượng, quân quy Huyền Giáp quân có ghi rõ: “Thà tự chịu phạt chứ không được để người khác chịu thay”, quân quy này ngay cả Hoàng đế cũng không thể phá vỡ.”

Hoàng đế lập tức bị ta chọc giận, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Ha, hay cho câu Hoàng đế không thể phá vỡ, Tiền tướng quân của trẫm quả nhiên là tuân thủ quân kỷ, Bùi Thành Nhân, đánh nàng ta một trăm gậy này thật nặng cho trẫm, ai còn dám nói thêm một câu, giết không tha!”

Thị vệ tháo dây trói cho Tiêu Như Đường, hắn không đứng vững, ngã ra đất, mồ hôi đổ đầy đầu, đau đớn đến mức không thể nói thành lời, trong mắt lại đầy vẻ lo lắng, run rẩy đưa tay muốn kéo vạt áo ta. Ta nhanh chóng giơ chân, đá hắn vào lòng Tống Tử Chiêm.

Tống Tử Chiêm sững sờ một lúc rồi lập tức ôm chặt lấy hắn, không để hắn cử động.

Bùi Thành Nhân giơ gậy nặng nề đánh xuống, ta không kịp phòng bị, cơn đau đớn khó chịu khiến ta r.ên rỉ.

Từ khóe mắt ta liếc sang Thái tử, y đang nhìn với vẻ mặt hả hê.

Đồ mặt xanh máu lạnh, chỉ muốn nằm chờ làm ngư ông đắc lợi, không chịu bỏ chút sức lực nào, để rồi xem!

37

Lão Đường rốt cuộc cũng kịp chạy về trước khi ta bị đánh chết, giọng nói the thé như chiêng bể vừa gào lên, người còn chưa đến mà cây Vạn Nhân Trảm đã vững vàng cắm thẳng xuống mép đài cao: “Kẻ nào dám đánh con của ta? Xem lão tử có đánh chết hắn không?”

Sau tấm bình phong, giọng nói của Hoàng đế lập tức thay đổi, khí thế bức người như sấm sét giữa trời xanh, khiến ta dù giữa ban ngày vẫn cảm thấy ba phần quỷ dị:

“Đường ái khanh, Đường tướng quân, đúng là dũng mãnh vạn người không địch nổi. Là trẫm ra lệnh đánh người đấy, sao hả? Ngươi muốn giết vua sao?”

“Còn đứng thất thần ra đó làm gì! Tiếp tục đánh cho trẫm! Đánh thật nặng tay!”

Nhân lúc hỗn loạn, Bùi Thành Nhân nhỏ giọng thì thầm bên tai ta: “Cố gắng chịu đựng.”

Ta nghiến răng, căng cứng cơ thể, hắn ta dồn hết sức lực, một gậy quất thẳng vào vết thương sau lưng ta, máu tươi bắn tung tóe, cây hình trượng gãy làm đôi, ngũ tạng ta chấn động, vị máu tanh mặn từ cổ họng rỉ ra khoé môi theo từng hơi thở.

“Đường Kiều...!” Tiêu Như Đường sợ hãi gào khóc, nhào tới phủ lên người ta.

“Hoàng thượng, xin đừng đánh nữa... Điệt nhi nghe lời ngài, xin ngài...”

Toàn thân ta vô cùng đau đớn nhưng tay chân và kinh mạch vẫn chưa bị tổn thương nặng.

Cha ta nhảy xuống ngựa, mặt mũi nghiêm nghị đứng bên cạnh ta, đang định quỳ xuống...

Ta nghiến răng, gằn giọng: “Đường tướng quân, đừng quên cha đại diện cho Huyền Giáp quân! Huyền Giáp quân chúng ta chỉ quỳ trước trời đất, quỳ trước cha mẹ, tuyệt không quỳ gối trước hoàng quyền! Cha muốn mấy chục vạn huynh đệ chết không có chỗ chôn sao?”

Cha ta lập tức đứng thẳng người, nhìn ta mà giận đến nghiến răng: “Đường Kiều, rốt cuộc con muốn làm gì?”

“Chậc, ngồi xuống mà nói chuyện!”

“Con nhãi ranh, ngứa đòn hả?”

Cha ta tức tối cúi người xuống, ta liền ghé sát tai ông ấy, hét to: “Con muốn thế giới hòa bình!!!”

“Á á! Hoàng thượng, con gái thần điên rồi! Bị uy nghiêm của ngài dọa đến điên mất rồi! Thần xin đưa nàng về nhà tĩnh dưỡng trước, sau đó sẽ đến chịu tội với ngài!”

Lão Đường thuận thế chém đứt xiềng xích trên người ta, bế ta rời khỏi hình đài.

Mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Sự ăn ý của cha con ta, cả quân doanh đều từng nghe mà khiếp vía.

Cha lại cúi xuống nhìn về phía Tiêu Như Đường: “Tiểu tử thối, còn ngây ra đó làm gì, theo ta trở về!”

Tiêu Như Đường chớp mắt vài cái, lập tức bò dậy trèo lên lưng cha ta, chu miệng nói: “Đây là lần đầu tiên ngài cõng ta đấy.”

Ta ló đầu ra khỏi lồng ng.ực của cha, đưa tay túm lấy tai hắn: “Oa, một đóa hoa dù lông* to thật đấy, ngắt cánh ô ra là sinh được em bé rồi...”

*là cách ví tai người như một bông hoa mềm mại có hình chiếc ô.

Tiêu Như Đường bịt tai kêu lên: “Á! Kiều Kiều, đau quá!”

Còn biết đau à? Về nhà xem ta có đánh chết ngươi không.

Cha ta tức điên gào lên: “Còn ồn ào nữa ta đánh chết cả hai đứa bây giờ! Á! Ai kéo tóc ta thế? Có tin ta ném cả hai đứa đi không?”

Ba người chúng ta bày trò đùa giỡn, cợt nhả om sòm một trận, định giả vờ gây náo loạn để qua mặt mọi chuyện.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, gằn giọng âm trầm ra lệnh: “Cấm quân đâu?”

Bùi Thành Nhân dẫn theo cấm quân mặc giáp cầm thương từ bốn phía xông ra, vây chặt lấy ba người chúng ta.

Ta lập tức vùng khỏi tay cha ta, đứng sang một bên, sẵn sàng liều chết quyết chiến một trận.

Cha lại đẩy Tiêu Như Đường cho ta, tay nắm chặt thanh Vạn Nhân Trảm vung lên một tiếng rít lạnh người, đám thị vệ cấm quân sợ đến đồng loạt lùi lại mấy bước. Cha ta khinh bỉ cười nhạt, quay người lạnh lùng nhìn Hoàng đế, trầm giọng nói:

“Hoàng thượng, hôm nay thần nói cho rõ, mấy đứa con là tâm can bảo bối của phu nhân thần, bây giờ hai đứa con gái đều đã mất, nếu Kiều Nhi lại xảy ra chuyện, phu nhân thần chắc chắn cũng không sống nổi. Trên thành trống trận vẫn còn vang vọng, dao vàng trong hộp còn dính máu, chỉ với ngàn người có thể cản nổi thần sao? Ngài có thực sự muốn thử không?”

Hoàng đế hồi lâu không thốt nổi một lời.

Thái tử rụt cổ như chim cút, lặng lẽ nép sang một bên.

Lê Cự Cốt thì mặt mày hớn hở, như đang xem trò vui.

Chư vị đại nhân ai nấy đều ước gì có thể đào hố chôn đầu xuống đất.

Đám thiếu niên thì ngơ ngác khiếp sợ, trố mắt ngây người.

Giữa lúc hai bên đang giằng co căng thẳng...

Một chiếc kiệu phủ lụa trắng, theo sau là đội nghi trượng lông chim xanh, có người cầm lệnh bài vàng rực trong tay vội vàng tiến đến trước pháp đài.

Tiêu Như Đường nhìn người trong màn lụa trắng, thì thào như không thể tin nổi: “Mẹ...”

Ta cũng ngước mắt nhìn sang, màn lụa mỏng chậm rãi lay động trong gió, nhẹ nhàng buông xuống một nữ nhân phong thái phiêu dật, dáng điệu uyển chuyển tựa rồng lượn nước trôi, dù đã che mặt bằng lụa trắng, vẫn không giấu được thần thái như tiên nữ, cứ như một Lạc Thần sống động bước ra từ bút vẽ của ai đó.

Ánh mắt bà ấy lướt nhẹ nhìn về phía ta và Tiêu Như Đường, không thốt một lời nhưng dường như đã nói hết tất cả những lời dịu dàng ân cần.

Ta nhất thời nhìn đến ngây dại.

Vị An Bình vương phi này nhìn còn quá trẻ, nếu nói là tỷ tỷ của Tiêu Như Đường, ta cũng tin.

“Mẹ...” Tiêu Như Đường run rẩy gọi bà ấy, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng.

An Bình vương phi khẽ lắc đầu với hắn, bước từng bước thong thả, vững vàng đi lên đài cao, cho đến khi bước vào sau tấm bình phong của Hoàng đế, kỳ lạ thay, Hoàng đế vẫn không dám hé nửa lời ngăn cản.

Ta quay đầu nghi hoặc nhìn Tiêu Như Đường, người mẹ quý hoá của ngươi cứ thế xông vào, rốt cuộc là đang diễn tuồng gì?

Hắn chẳng buồn để tâm đến ta, trên khuôn mặt đầy vẻ đau đớn tuyệt vọng.

An Bình vương phi vừa đi vào không bao lâu, Hoàng đế đã bày ra dáng vẻ đạo mạo, lên tiếng:

“Chuyện hôm nay khiến sứ thần hoảng sợ, cứ về dịch quán nghỉ ngơi thật tốt, đợi ngày khác bàn tiếp. Đường Kiều đã biết sai cũng đã bị trừng phạt, niệm tình công lao chinh chiến năm xưa, miễn cho các hình trượng còn lại. Nhưng từ nay phải bị cấm túc tại gia, mỗi ngày mỗi ngày tụng kinh Nguyên Thủy Thiên Tôn Thuyết Phong Đô Diệt Tội một trăm lần để tự kiểm điểm. Còn Đường tướng quân, ái khanh vẫn nên giữ gìn sức khoẻ là trọng, bây giờ ngay giữa ban ngày đã mộng mị không yên, trẫm vô cùng lo lắng. Hay là ngươi hãy cùng Thất hoàng tử ở lại hoàng lăng dưỡng bệnh, chọn ngày khác rồi hãy hồi kinh.”

Tên cẩu Hoàng đế, đây chẳng khác nào tách ta và cha ra để giam lỏng mỗi người một nơi.

Cha ta không chút chần chừ, cúi người hành lễ: “Tạ long ân bệ hạ, thần tuân chỉ.”

Ta nắm lấy tay cha, cha nghiến răng nói nhỏ: “Hoàng lăng đã bố trí cấm quân trông chừng A Lương, mẹ con cũng đang trên đường tới đó, không được manh động.”

Ta siết chặt nắm đấm, gắng sức nuốt xuống cơn giận này, chẳng trách ông ta có thể đoạt được hoàng vị trong số mười ba Hoàng tử, tâm cơ quả thật sâu không lường được.

Hoàng đế lại bắt đầu ra vẻ đạo mạo trấn an đám người kia:

“Chư khanh cũng trở về dạy dỗ con cái cho tốt, mỗi ngày tự kiểm điểm bản thân ba lần, quân là quân, thần là thần, đạo lý không thể đảo lộn!”

“Bệ hạ thánh minh...”

Một trận huyết chiến suýt nữa bùng nổ, cứ thế lặng lẽ tan rã không một tiếng động.

Cha ta nhìn sang Tiêu Như Đường, ta khẽ lắc đầu.

Tiêu Như Đường sợ rằng đã sắp không gắng gượng nổi nữa, lúc này chưa thể hỏi gì được.

Cha vỗ vai ta một cái, rồi trở mình lên ngựa, đuổi theo mẹ để đảm bảo mọi sự an toàn.

Còn ta, đành tự mình cõng lấy Tiêu Như Đường, từng bước một đi ra ngoài.

Đám người Tống Tử Chiêm muốn chạy lại giúp nhưng đều bị người lớn trong nhà lớn tiếng mắng mỏ lôi đi, chẳng mấy chốc đã tản đi sạch.

Ta không trách bọn họ, khôn khéo giữ mình, thuận theo thời cuộc, người người đều sẽ như vậy, không ai bỏ đá xuống giếng đã là có tình có nghĩa rồi.


Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.