36
Mặt đất đầy đá cứng nhưng lại có một đám thiếu nam thiếu nữ chân thành quỳ xuống.
Trong lòng ta như có ngọn lửa đang bùng cháy, hóa ra, tất cả đều đáng giá...
Trước đây ta cũng từng oán trách cha ta, đế vương vô đức bất nhân, tại sao Huyền Giáp quân chúng ta vẫn phải vất vả bán mạng cho ông ta, vì sao Đường gia chúng ta lại phải chịu đựng cảnh cốt nhục ly tán, khắp nơi bị nghi kỵ, đề phòng bị hãm hại để trung thành một cách ngu ngốc với ông ta. Cha ta tự tay dùng quân côn đánh ta, nghiêm khắc quở trách ta ngu ngốc, nói rằng thứ mà Huyền Giáp quân chúng ta bảo vệ là quốc gia, là gia đình, bảo vệ sự an ổn của thế gian, bảo vệ bách tính người dân già không lo lắng, trẻ em được sống an vui, bảo vệ nhiệt huyết của tuổi trẻ...
Giờ đây, ta đã hiểu rồi.
Hoàng đế chưa kịp lên tiếng, Lê Cự Cốt đã ác ý lên tiếng: “Hoàng đế bệ hạ, không ngờ luật pháp của quý quốc lại kém như vậy, thần tử và nữ quyến dám ngang nhiên xúc phạm, coi thường quyền uy của bệ hạ ngay trước mặt, quả nhiên là không sợ hoàng quyền! Ở Đông Việt chúng thần chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”
Tên rùa đen nhà ngươi, thủ đoạn giết người diệt tâm thật quá cao tay.
Hoàng đế vốn đã cứng đầu, lại luôn coi trọng sự uy nghiêm của hoàng quyền, bị Lê Cự Cốt khiêu khích vài câu, ông ta tức giận không thể kiềm chế được: “Trẫm cũng không biết bản thân đã lú lẫn đến mức phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-duong-phu-la-quan-nhiem-mac/2761963/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.