Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, ánh mắt từ kiên định chuyển sang do dự, rồi dần dần hiện lên vẻ bất mãn.
Ta không nhịn được bật cười thành tiếng, làm ra vẻ thản nhiên nói: “Tiêu Như Đường, thành hôn với ta, được không?”
Hắn kinh ngạc nhìn ta, nét mặt vừa muốn khóc vừa muốn cười, biểu cảm vô cùng phong phú, cuối cùng ỉu xìu nói: “Bây giờ Hoàng thượng chắc chắn không đồng ý đâu...”
Ta kéo chặt áo choàng lại cho hắn, hỏi: “Có thể nói cho ta biết là ai đã tiết lộ cho ngươi biết chuyện ta gặp nguy hiểm trong buổi săn ngày hôm đó được không?
"Là An Bình vương bóng gió nói cho ta biết... Kiều Kiều, ta... mẹ ta nói, ta chỉ là con của bà ấy mà thôi.”
Trong lòng ta chua xót, không đành lòng, nghiêng người ôm chặt lấy hắn:
“Tiêu Như Đường, để An Bình vương đi tìm Hoàng thượng xin cho chúng ta cử hành hôn lên, nói với ông ta là trong đại điện ta sẽ giao ra binh phù.”
Tiêu Như Đường nắm lấy vai ta, ánh mắt căng thẳng nhìn ta chằm chằm:
“Kiều Kiều, nàng... nàng là thật lòng muốn thành thân với ta sao?”
Trong lòng hắn, trọng điểm chỉ nằm ở nửa câu đầu.
Ta rủ mi mắt xuống, không chút do dự trả lời hắn: “Đường Kiều thề với trời, kiếp này chỉ thành hôn một lần, có bằng lòng theo ta không?”
Hắn im lặng hồi lâu không lên tiếng, ta giương mắt nhìn về phía hắn, hắn cười toe toét không khép được miệng, cười đến mức khoe cả hàm răng.
Đúng là một tên ngốc.
“Kiều Kiều, sao ta lại có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-duong-phu-la-quan-nhiem-mac/2761965/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.