43
Ta đột nhiên quay người lại, chạm ngay ánh mắt của Tống nội quan ở đối diện, ánh mắt ông ta rõ ràng đầy vẻ kinh ngạc vì ta không giết Tiêu Thừa Khải.
“Nội quan đại nhân, có điều gì nghi vấn sao?” Ta không nhanh không chậm bước về phía ông ta.
Ông ta nheo mắt, lùi lại mấy bước, lắc đầu đáp: “Lão nô không dám.”
Đúng lúc này, An Bình vương đứng dậy: “Vô Lượng Thiên...”
Ta ném luôn cái chân ghế về phía ông ta: “Đạo sĩ giả, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, tụng thêm câu nữa ta siêu độ cho ngươi luôn bây giờ.”
Ông ta bị ta dọa đến run rẩy, đạo hiệu cũng không đọc nổi nữa, vô cùng tức giận, quát: “Nghiệt... Đường Kiều, ngươi đã báo được thù, còn không mau dâng hổ phù lên cho bệ hạ!”
“Ha, chẳng phải ông là kẻ ngoài cõi hồng trần, không màng đến khói lửa nhân gian sao? Sao lại để tâm đến mấy chuyện phàm tục này thế?” Ta vừa nói vừa đi về phía ngự tọa của Hoàng đế, cố tình thu hút sự chú ý của ông ta.
Tiêu Như Đường nhân lúc ông ta sơ hở, thần không biết quỷ không hay đứng ở phía sau lưng ông ta, bất ngờ túm chặt tóc ông ta rồi giật mạnh xuống.
Trời ạ, cả đại điện như bừng sáng thêm mấy phần.
An Bình vương luống cuống tay chân cúi người xuống nhặt tóc giả, bị Tiêu Như Đường một cước đá văng tóc giả đi rất xa.
Tiểu bảo bối này, đúng là đứa con hiếu thảo!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía An Bình vương, ta nhân cơ hội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-duong-phu-la-quan-nhiem-mac/2761967/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.