Ta cũng chẳng muốn nói nhảm với ông ta, lách người né tránh, một tay túm lấy cổ áo ông ta kéo đi, rồi đặt ông ta ngồi cạnh tên Hoàng đế giả trên long ỷ. 
Ông ta giơ tay chỉ vào người ta, lồng ng.ực phập phồng dữ dội: “Đường Kiều, Hoàng đế đang ở trong tay ta, nếu ngươi dồn ta vào chỗ chết thì đừng ai mong sống sót...” 
Ta bóp lấy cằm ông ta, nhét một viên Nhuyễn Cân hoàn vào miệng. 
Tiêu Như Đường theo sát phía sau lưng ta, dùng sức đập mạnh vào ngực ông ta, ép ông ta nuốt xuống, ông ta trợn mắt trắng dã, suýt chút nữa thì nghẹn chết. 
Ha ha, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để mổ bụng moi tim rồi. 
Ta quay người lại, nhìn về phía Bùi Thành Nhân đang đứng bên cạnh, nói: “Bùi đại ca đừng giả vờ nữa, tên Hoàng đế này là giả, đừng để ai lại gần hai người bọn họ.” 
Bùi Thành Nhân chỉ hơi ngẩn người, nhìn ta như muốn nói lại thôi. 
Ta biết hắn ta định nói gì. 
“Bùi đại ca, cha ta sẽ không sao đâu, đừng lo lắng, mọi chuyện đã có ta lo.” 
Lúc này hắn ta mới yên tâm, khẽ gật đầu với ta. 
Có Bùi Thành Nhân bảo vệ bên cạnh mấy người mẹ ta và Tiêu Như Đường, ta liền lách xuống long ỷ của Hoàng đế, mò lấy thanh Tu La đao, xách đao lao thẳng về phía đám đạo nô kia. 
Không biết An Bình vương kéo đám người này từ chỗ nào tới, ra tay tàn độc, chiêu nào cũng trí mạng. 
Nhưng gặp phải quân tiên phong của ta thì coi như bọn họ xui xẻo, 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-duong-phu-la-quan-nhiem-mac/2761968/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.