Trưởng công chúa lộ vẻ không đành lòng, dịu giọng khuyên can: “Đức Chiêu, giờ ngươi đã là Hoàng đế, được vạn dân cung phụng, bá quan triều bái, sẽ không còn ai dám đối xử với ngươi như trước nữa, cần gì phải đến mức này...”
“Cô mẫu...” Hoàng đế lớn tiếng cắt ngang lời Trưởng công chúa, dáng vẻ điên loạn đi đi lại lại trên đại điện, ánh mắt tràn đầy cố chấp và dữ tợn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống mọi người:
“Chính bởi vì bây giờ trẫm là Hoàng đế, nắm giữ quyền lực tối cao, nên mới phải làm như vậy.”
“Các người có từng nghe câu: “Một viên kim đan định trường sinh, phải luyện thật chì dưới giáp canh, lửa lấy tủy phượng đỏ phương Nam, nước tìm tinh rùa đen Bắc Hải”...”
Ánh mắt Trưởng công chúa nhìn ông ta dần lạnh đi từng tấc một: “Câm miệng. Lời lẽ yêu ma mê hoặc lòng người!”
Hoàng đế cười nhẹ, không hề nao núng: “Nếu cô mẫu không tin thì cứ để Xước Vân nói một câu đi.”
Tiêu Như Đường lập tức chắn trước mặt mẹ mình nhưng An Bình vương phi lại nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên, rồi bước ra.
An Bình vương phi chậm rãi bước đến trước mặt Trưởng công chúa, hơi cúi thấp người hành lễ, rồi từ tốn tháo tấm lụa trắng che mặt, lộ ra gương mặt thanh tú thoát tục, da trắng như ngọc, mịn màng như sắp vỡ, tựa như thiếu nữ đôi mươi.
“Trưởng công chúa, Xước Vân cầu xin người làm chủ, An Bình vương Tiêu Đức Khang đã dùng lời dối trá để lừa gạt thần nữ kết hôn. Bởi vì hắn tình cờ phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-duong-phu-la-quan-nhiem-mac/2761970/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.