Nhà Đinh Tễ mừng năm mới không khác mấy so với tưởng tượng của Lâm Vô Ngung. Là kiểu như trong ti vi thường hay chiếu, cả nhà ồn ào bận rộn nhưng vui vẻ cùng với nhau, vừa nói chuyện vừa đi qua đi lại nhà bếp và phòng khách. Dường như công việc của mọi người làm mãi cũng không xong, nhưng lại vô cùng vui, ai cũng cười nói.
Lâm Vô Ngung không biết phải miêu tả cảm giác lúc này của mình như thế nào. Từ bé tới lớn, Tết trong trí nhớ của anh đều rất lạnh lẽo, cho dù là khi Lâm Trạm còn ở nhà cũng không thay đổi. Mẹ anh làm vài món ăn, nếu như không có tiếng pháo ở xung quanh thì không khác gì bình thường.
Bây giờ anh rất muốn nói chuyện với Lâm Trạm, muốn hỏi anh ta, anh có mong chờ gì vào ngày năm mới không? Có muốn giống như trong ti vi, ở trong căn phòng nóng hầm hập, ngồi với những con người mặt ửng đỏ, có thể nói, có thể cười ngốc, còn có thể ăn.
Đương nhiên, bây giờ anh không thể nói những chuyện này với Lâm Trạm, có lẽ là để sau đi.
Tất cả những chuyện có thể dự đoán hoặc không thể đoán trước đều có thể xảy ra.
Chuyện trốn tránh được hay không trốn tránh được cũng đều sẽ phải trải qua.
Lâm Vô Ngung đi tới bên cạnh bàn, cầm một chiếc bánh rán vừa mới ra khỏi chảo lên.
Cơm trưa mọi người tùy tiện ăn gì đó, tất cả đều chỉ vì bữa tối nay, đồ ăn đầy một bàn lớn, Lâm Vô Ngung thực sự không thể khống chế được.
Thỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142513/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.