🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thi Họa chớp mắt, hàng mi dài cong vút bán đứng nhịp tim của cô.

Cô hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.

“Bây giờ sao?”

Giọng nói của cô trong trẻo, mềm mại, cô hỏi trong vô thức.

Nhưng dù sao cũng là người dẫn chương trình của Đài truyền hình Kinh Bắc, đã từng nhìn thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, cô nhanh chóng hoàn hồn, vẫn lễ phép và lịch sự mỉm cười, sau đó thay đổi chủ đề: “Dạ, vậy chú muốn ăn cái gì, để con xem mấy nhà hàng gần đây còn mở cửa không.”

“Cái gì cũng được.”

“…” Thi Họa ngây người, lại còn hơi hoang mang, cô vô thức nhìn trộm anh một cái, chỉ thấy anh dựa lưng vào ghế xe, ung dung lại bình thản, sắc mặt không mang theo ý đùa giỡn nào.

Có khi nào…

Sếp lớn ăn tối chưa no, chắc là đói thật?

Mặc dù trước khi ra khỏi nhà, Thi Họa đã tìm hiểu thông tin về Lệ Phủ, nghe nói Lệ Phủ tổ chức những bữa tiệc cao cấp, tiêu chuẩn của đầu bếp có thể so sánh với khách sạn bảy sao.

Có lẽ anh bận bàn bạc, không có thời gian ăn?

Nghĩ vậy, Thi Họa gật đầu đồng ý: “Dạ, vậy con tìm nhà hàng ngay đây.”

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, bấm vào ứng dụng có biểu tượng hình người tí hon màu trắng trên nền cam, bắt đầu tìm nhà hàng phù hợp.

Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cô chưa từng hoài nghi có một người thợ săn thủ đoạn đang gài bẫy cô.

Tâm lý của Thi Họa vào lúc này giống hệt như khi chuẩn bị đi ăn tối cùng lãnh đạo cấp cao, đương nhiên là cô cực kỳ thận trọng, không dám chọn một nhà hàng quá rẻ tiền.

Tra một hồi lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy một nhà hàng cao cấp, đắt tiền, mở cửa đến tận ba giờ sáng.

Thi Họa cẩn thận hỏi ý kiến của Hạ Nghiên Đình, anh chỉ gật đầu khe khẽ, vô cùng dễ chịu.

Tài xế lài xe đến nơi đó.

Nhà hàng nằm ở một khu vực rất hẻo lánh, từ bên ngoài nhìn vào, nơi này không có gì đặc biệt.

Lúc đẩy cửa đi vào mới bất ngờ, thiết kế giản dị, vừa lịch sự vừa nhã nhặn, màu đen là tông màu chính từ sàn đến trần, không hiểu sao Thi Họa lại cảm thấy rất phù hợp với khí chất của Hạ Nghiên Đình.

Nhưng nhà hàng kiểu này cần phải đặt bàn trước, Thi Họa vẫn hơi lo mình không thể ăn ở đây, đang định hỏi nhân viên phục vụ ở cửa, cô đã thấy người đàn ông đi trước dừng bước, khẽ nghiêng người, thấp giọng nói gì đó với nhân viên phục vụ.

Thi Họa tiến về phía trước, nhân viên phục vụ mỉm cười lịch sự, dẫn họ vào bên trong.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ngồi xuống, Thi Họa rũ mắt, nghiêm túc đọc thực đơn.

Cô đang nhìn những con số cao ngất ngưỡng kia, trong lúc âm thầm đau lòng vì bữa cơm này, cô lại nhìn thấy phục vụ thêm nước chanh vào ly của Hạ Nghiên Đình, còn ly của cô thì bị lấy đi mất.

Cô còn đang ngây ngốc, phục vụ đã mang một bộ ấm chén bằng gốm sứ trắng, mỉm cười giải thích với cô: “Giai đoạn chuyển mùa, nhiệt độ thay đổi khó lường, đây là trà gừng đường đỏ dành riêng cho phụ nữ, chúc cô ngon miệng.”

Thi Họa rất bất ngờ, không thể không mỉm cười, lại ngọt ngào nói: “Cảm ơn, nhà hàng chu đáo quá.”

Thật trùng hợp, cô đang đến kỳ sinh lý, cả ngày bận rộn, cô cũng quên uống thức uống nóng.

Nhờ nhà hàng chu đáo, Thi Họa cảm thấy sự đau lòng của mình cũng dịu đi đôi chút.

Cô ước tính bữa cơm này sẽ tốn khoảng ba ngàn tệ một người.

Công việc của cô trông hào nhoáng vậy thôi, nhưng lương cơ bản của đài truyền hình gắn liền với số năm kinh nghiệm, năm ngoái cô là thực tập sinh, chỉ mới ký hợp đồng chính thức, lương cơ bản của cô không cao, dù có cộng thêm phụ cấp hay tiền thưởng cũng vậy thôi. Nghĩa là bữa cơm này có thể tiêu tốn hết nửa tháng lương của cô.

Không khỏi đau lòng, nhưng nếu người này nhận lời mời phỏng vấn, chắc là xin kế toán tạm ứng trước cũng được.

Thi Họa âm thầm khích lệ tinh thần làm việc.

Người đàn ông đối diện lại rất nhàn nhã, anh bắt chéo chân, dựa vào lưng ghế, thong thả nhìn thực đơn, có vẻ rất hứng thú với món ăn tại nơi này.

Thi Họa không khỏi âm thầm chấp nhận sự chênh lệch giữa người với người.

Người làm công và nhà tư bản thật sự khác nhau một trời một vực.

Đêm hôm khuya khoắt, nơi này đón rất ít thực khách, cho nên thức ăn được phục vụ tương đối nhanh.

Vì đã nói là mời cơm để cảm ơn, suốt bữa ăn, Thi Họa không dám nhắc đến chuyện phỏng vấn, cô chỉ im lặng dùng bữa, thỉnh thoảng lại thận trọng thăm dò anh.

Món ăn của Hạ Nghiên Đình cũng chứa đựng cảm giác nhã nhặn khó với, anh ăn chậm rãi, dao nĩa cũng không phát ra âm thanh nào, vô cùng yên tĩnh.

Thi Họa không biết chuyện cô nhìn lén đã lọt vào tầm mắt của đối phương.

Nhưng anh không để lại dấu vết, cho nên cô không phát hiện ra.

Từ góc độ của Thi Họa, từ đầu đến cuối, người đàn ông này không hề nhìn cô, chỉ có cô không kềm lòng được mà quan sát anh ăn cơm.

Vốn chỉ là vô tình, nhưng không hiểu sao ánh mắt của cô lại nhìn vào yết hầu của anh, lúc anh nuốt, nó khẽ trượt xuống.

Sắc bén, đầy đặn, âm thầm bộc lộ sức hút nam tính khó tả.

Tự dưng vành tai của Thi Họa nóng lên, cô vội vàng rũ mắt, không muốn thất lễ, cô không dám ngước mắt lần nữa, đành nhìn bàn tay đang cầm dao nĩa của anh.

Là một đôi tay rất đẹp mắt, ngón tay thon dài, cổ tay mạnh mẽ, gân xanh nổi bật dưới làn da trắng, trong ánh đèn sáng rực của nhà hàng, chúng lộ vẻ gợi cảm lại sạch sẽ.

Là đôi tay đàn ông đẹp nhất mà Thi Họa từng nhìn thấy.

Cô nhìn chằm chằm, không hiểu sao chúng lại tỏa ra cảm giác cấm dục, tựa như tiếp tục nhìn chằm chằm là một tội ác.

Cô lúng túng dời mắt, bây giờ ngay cả tay cũng không tiện nhìn nữa.

Trong lúc cô luống cuống, Hạ Nghiên Đình uống một ngụm nước, đột ngột hỏi: “Năm nay Đại học Truyền thông Kinh Bắc tổ chức lễ tốt nghiệp vào ngày nào?”

Thi Họa ngơ ngác ngước mắt, vô thức nghĩ ngợi: “Ừm, hình như là cuối tháng sáu, con không nhớ ngày cụ thể.”

“Ừ, làm khóa luận tốt nghiệp thuận lợi chứ?”

Anh chủ động hỏi chuyện của cô, Thi Họa hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn trả lời: “Dạ thuận lợi, khóa luận đã được thông qua.”

Nói thêm mấy câu, bữa cơm này cũng trở nên sôi nổi hơn.

Những năm qua, rõ ràng cuộc sống của hai người họ không có điểm giao thoa.

Nhưng chủ đề mà Hạ Nghiên Đình nói lại không nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô, cô có thể tiếp lời, không sợ xấu hổ.

Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng Thi Họa lại cười, sau đó mới phát hiện thật ra mình và vị sếp lớn này có thể trò chuyện vui vẻ.

Giống như là…anh cố ý chiều chuộng cô.

Đương nhiên Thi Họa biết không có chuyện như vậy, chỉ là trùng hợp thôi.

Rõ ràng trước khi đến nhà hàng, cô còn cảm thấy áp lực, nhưng không ngờ bữa cơm này trôi qua trong một cái chớp mắt.

Có lẽ là vì dạo này gặp nhiều vấn đề phức tạp, cho nên tinh thần của cô hơi căng thẳng.

Giống như thời gian hiếm hoi mà cô được thư giãn, cả người thoải mái, dễ chịu, vui vẻ.

Cô ăn hết món này đến món khác, món nào cũng ngon, cô ấn tượng nhất với ba món.

Trứng cá muối cùng thịt cua và tôm hùm lạnh, thịt bò Wagyu nướng cùng wasabi, gan ngỗng với risotto phô mai, ba món này rất đáng tiền.

Đến bước cuối cùng, bếp trưởng đích thân giới thiệu món tráng miệng đặc biệt của hôm nay —— mousse xoài kiểu Pháp.

Khẩu phần ăn của mỗi món rất nhỏ, ban đầu Thi Họa rất mong chờ món tráng miệng để lấp đầy cái bụng.

Mà chưa kể, cô còn rất thích đồ ngọt.

Nhưng khi nghe bếp trưởng nói đến “xoài”, trong lòng cô thất vọng, nhưng cô không thể hiện ra mặt.

Dù sao chủ cũng phải theo khách, mà cô là người mời khách.

Gương mặt lạnh lùng của Hạ Nghiên Đình hờ hững, nhưng anh đột ngột hỏi bếp trưởng: “Còn món tráng miệng khác không?”

Bếp trưởng ngây người một lát, nhưng sau đó nhanh chóng mỉm cười gật đầu: “Còn, còn có thạch mâm xôi, cũng là món ăn mới ra mắt gần đây, quý khách có muốn dùng thử không?”

Hạ Nghiên Đình khẽ gật đầu, giống như ra hiệu cho cô.

Thi Họa vội vàng gật đầu: “Được rồi, chúng tôi chọn món đó.”

Thạch mâm xôi không làm người ta thất vọng.

Viên thạch hình cầu phủ bột mâm xôi, lúc mở ra, bên trong còn có thạch hoa lạc thần, hương vị tươi mát, ngọt mà không ngấy.

Thi Họa thỏa mãn đến nỗi cười híp mắt, đôi mắt cô cong cong như vầng trăng khuyết.

“Ngon quá, chú Chín, chú cũng không thích xoài sao?”

Cô dị ứng với xoài, không thể chạm vào chúng.

Hạ Nghiên Đình nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới nhàn nhạt ừ một tiếng.

Mặc dù bữa ăn này hơi tốn kém, nhưng xem như cũng thỏa mãn được vị giác.

Trước khi rời đi, Thi Họa từ nhà vệ sinh đi ra, định sẽ thanh toán, nhưng phục vụ lại thông báo đã có người thanh toán.

Thi Họa ngơ ngác nhìn về phía bàn mình, lại phát hiện không còn ai ngồi ở đó.

Lúc ra khỏi nhà hàng, cô thoáng nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng dưới gốc cây hòe.

Ánh trăng dịu dàng như làn gió, dưới bóng cây hòe, Hạ Nghiên Đình đang quay lưng về phía cô hút xì gà, anh chậm rãi nhả khói, một làn khói trắng mờ mịt chậm rãi phiêu đãng dưới ánh trăng.

Thi Họa vô thức đi chậm lại, lặng lẽ bước đến.

Đây là lần đầu tiên cô ngửi mùi xì gà gần như vậy.

Không có mùi cháy khét như cô tưởng tượng, chỉ có mùi đất nhàn nhạt, dần dần biến hóa thành mùi chocolate đen nguyên chất.

Không khó chịu chút nào, thậm chí còn hơi mê hoặc.

Có lẽ Hạ Nghiên Đình cảm nhận được có người sau lưng, anh chậm rãi xoay người, nhàn nhã nhướng mày, nheo mắt nhìn cô.

Anh nhìn chằm chằm như vậy, Thi Họa hơi căng thẳng, vậy là cô lúng túng hỏi: “Sao chú lại thanh toán, không phải đã nói là con mời sao?”

Anh nghe vậy, hình như đã cười rất khẽ, hoặc có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.

Anh dập điếu xì gà, sau đó đi ra bãi xe, Thi Họa ngơ ngác đứng sau lưng anh. Lát sau, giọng nói lười biếng từ phía trước truyền ra sau, giống như đang trêu chọc cô: “Bắt bạn nhỏ tốn kém là chuyện mà chú không làm được.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.