Xe taxi dừng trước cổng bệnh viện đa khoa quân đội.
Mạnh Kinh Hồng vừa bước xuống xe, một người mặc quân phục màu xanh đã tiến tới dẫn đường.
Chào hỏi đơn giản, cô im lặng đi theo người đó vào bên trong.
Từ lúc nhận được điện thoại cho đến giờ, cô không hỏi bất cứ điều gì.
Không rõ là vì tự biết không nên hỏi, hay vốn không dám hỏi…
Trước đây Mạnh Kinh Hồng cũng từng đưa bà ngoại cô đến Bệnh viện đa khoa quân đội này hai lần, nhưng cô chưa từng để ý đằng sau khu nội trú lại có một tòa nhà như vậy.
Đi thang máy lên đến tầng cao nhất, người dẫn đường chỉ về phía cánh cửa cuối hành lang.
Mạnh Kinh Hồng lịch sự nói cảm ơn rồi đi đến đứng trước cửa, hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích.
Hít sâu một hơi, đè nén cảm giác buồn nôn như tim sắp nhảy ra từ miệng, cô đẩy cửa phòng ra.
Tim cô ngừng đập trong giây lát, đại não cũng vậy.
Phòng bệnh đơn trống không, ở trên giường bệnh trắng như tuyết không có một nếp nhăn, chăn được gấp vuông vức như miếng đậu hủ.
Mi mắt khẽ giật, Mạnh Kinh Hồng đờ đẫn bước vào trong hai bước.
Cạch.
Sau lưng vang lên tiếng cánh cửa đóng lại, eo cô lập tức bị ôm chặt.
Lưng đập vào một lồng ngực rắn chắc, Mạnh Kinh Hồng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen mang ý cười của chàng trai.
“Bị dọa sợ sao?”
“…”
Môi run lên vài lần, cô gỡ tay Huống Dã ra, tầm mắt quét nhanh từ trên xuống dưới.
——Nguyên vẹn, bình yên vô sự.
Lại nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-da-canh-ky-tam/2852465/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.