Đoạn Nhã Lan chết lặng như tượng gỗ, cả khuôn mặt đều đổi sắc.
“……Chị Dao?”
“Trời ơi Tiểu Nhã——” Chu Thanh Dao kinh ngạc thốt lên, ôm chầm lấy người phụ nữ: “Thật sự là em à! Trời ơi!”
Đoạn Nhã Lan cứng ngắc dựa vào trước mặt bà ấy, môi run rẩy không nói nên lời.
Hốc mắt ngay lập tức đỏ bừng.
“Chúng ta bao nhiêu năm rồi không gặp? Gần 30 năm rồi nhỉ?” Chu Thanh Dao quay đầu nhìn cô gái đang mờ mịt, trong mắt bà ấy cũng ngấn lệ: “Tiểu Mạnh lại là con gái của em, trời ơi……”
“Phải.” Đoạn Nhã Lan gật đầu đờ đẫn, cả người vừa run rẩy vừa ngẩn ngơ: “Em cũng không ngờ……”
“Những năm nay em luôn ở Kinh Bắc à?” Chu Thanh Dao đưa tay sờ nhẹ lên má Đoạn Nhã Lan—— Động tác và ánh mắt đó khiến Mạnh Kinh Hồng lập tức nhớ đến bà ngoại, nhưng trong ấn tượng của cô, bà ngoại dường như chưa từng dịu dàng với mẹ như vậy……
“Sau khi em nghỉ việc ở đoàn múa Thiên Tân thì làm gì? Chị dò hỏi kiểu gì cũng không tìm được tin tức gì về em.”
“Em……” Đoạn Nhã Lan không trả lời, ánh mắt rực sáng nhìn đối phương: “Chị…… chị từng tìm em?”
“Từng tìm chứ!” Chu Thanh Dao nói dứt khoát: “Chị còn tưởng em cố tình tránh mặt chị——”
Ánh mắt bà ấy dao động, giọng trầm xuống: “Có phải em vẫn tưởng, năm đó là chị lén đăng ký không……”
Sắc mặt Đoạn Nhã Lan biến đổi: “Chị Dao, em……”
Mạnh Kinh Hồng ngạc nhiên nhìn thấy mẹ cô không nói nên lời rồi bất ngờ đưa tay che miệng.
Sau đó giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-da-canh-ky-tam/2852478/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.