"Các hạ, mời qua bên này, chúng ta ra ngoài nói chuyên." Nô Nô Mạt Hách chuyển từ tiếng Hán qua tiếng Mông Cổ cực kỳ tự nhiên, không hề khiến người nghe cảm thấy gượng gạo. Tần Quyên ngồi trên giường nhìn cũng choáng váng.
A Dịch Cát cau mày, chuyện hắn muốn hỏi đương nhiên không thể nói bên ngoài rồi.
"Cứ ở đây đi." Thiếu niên Mông Cổ không buồn chớp mắt, chỉ lạnh nhạt nói. Bây giờ hắn thực sự tin, gã người Nữ Chân này cực kỳ giảo hoạt, ban nãy chẳng qua chỉ diễn trò trước mặt hắn.
Nô Nô Mạt Hách nhìn hắn một cái, rồi khom người hành lễ. A Dịch Cát cũng cũng gật đầu đáp lễ. Nô Nô Mạt Hách hít một hơi thật sâu rồi mới mở miệng hỏi, "Các hạ tìm Nô Nô Mạt Hách ta có chuyện gì. Nếu là chuyện Nô Nô Mạt Hách ta làm được, đương nhiên sẵn sàng dốc lòng dốc dạ."
A Dịch Cát vừa nghe đã biết gã người Nữ Chân này có chút chữ nghĩa văn chương trong bụng, nói tiếng Mông Cổ trôi chảy, không dính chút tạp âm, hơn nữa khẩu âm cũng là tiếng Mông Cỗ phổ thông.
Lúc gã tỏ ra chính trực, khó trách sao ngay cả đại tướng quân cũng tin dùng.
Với tâm tính thiếu niên, A Dịch Cát lấy làm hứng thú, đi theo Nô Nô Mạt Hách đến ngồi bên một chiếc bàn gỗ thấp.
Tần Quyên đã mặc xong quần áo, ngồi xổm bên đống lửa hơ tay. Chỗ đặt doanh trướng này lọt gió ướt mưa, trước giờ chỉ có mỗi nó và Nô Nô Mạt Hách ở.
Nhưng thế lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907087/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.