🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ở kỵ binh doanh lúc này lại là cảnh giương cung bạt kiếm.

 

"Có chuyện gì vậy?" Mộc nhã hỏi một kỵ binh lớn tuổi. Hiện giờ họ vẫn là kỵ binh dự bị nên không nắm được bao nhiêu tin tức.

 

"Đại quân của Y Văn vương bị phục kích, dịch binh (lính truyền tin) của chúng ta nói quân địch bắt được 5000 tù binh, đi về phía sa mạc. Đại tướng quân ra lệnh cho 800 kỵ binh của chúng ta làm tiên phong..."

 

Còn chưa nói hết, tiếng tù và đã nổi lên.

 

800 người lập tức lên ngựa. Phần lớn trong số những người này mới lần đầu mặc áo giáp.

 

"Kỵ binh dự bị sẵn sàng, tập hợp trước đại trướng. Phó tướng Tả An có lời căn dặn."

 

800 tinh kỵ vừa rời đi, phó tướng liền đến truyền lệnh.

 

Tần Quyên và Mộc Nhã cùng chưa đến 100 người còn lại tiến vào đại trướng kỵ binh doanh.

 

Phó tướng Tả An vốn là người Kim quốc, được đại tướng quân để ý và thu về dưới trướng trước lúc Mông Cổ diệt Kim. Tả An hiểu binh pháp, giỏi mưu lược, chiến thắng trong các trận phục kích quân Tống ở thượng du sông Hoàng Hà trước kia đều có phần của hắn.

 

Tần Quyên biết Tả An có tài nhưng tận đáy lòng vẫn không ưa.

 

*

 

Nhưng...

 

Năm ngày sau, Tần Quyên và Mộc Nhã cũng mặc giáp kỵ binh.

 

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ. Năm nay, Tần Quyên vừa tròn 11 tuổi.

 

Nguyên nhân nó phải ra trận nói thì nghe thật thảm, bởi 800 kỵ binh tinh nhuệ chính quy kia cũng ra trận lần đầu tiên, liền chết mất 500 người, cần lính bổ sung.

 

Số kiếp thê lương của người khác lại giúp họ thành kỵ binh chính thức.

 

Nhưng chết 500 người là một con số lớn, khiến nó cũng ý thức được, nhiệm vụ lần này rất khó khăn.

 

Lỗ Ba thiên hộ cùng Tả An phó tướng vô cùng đau đớn. Số kỵ binh trẻ tuổi tinh nhuệ họ mất công đào tạo nhiều năm giờ chết hơn phân nửa. Đây có thể xem là đại nạn của Cát Cáp Bố doanh.

 

Nhưng so với chuyện này, việc đại quân Y Văn vương bị thế lực nào phục kích, địch bắt giữ 5000 binh lính Mông Cổ làm tù nhân, giết 500 tinh kỵ, còn khiến Cát Cáp Bố doanh từ trên xuống dưới phẫn nộ hơn hết thảy.

 

Nhiệm vụ của họ cũng như 800 người trước, đó là làm lính tiên phong, tìm ra hướng di chuyển của quân địch, báo về cho Cát Cáp Bố doanh.

 

Nuôi binh mười năm dùng một giờ.

 

Trước lúc Tần Quyên đi, A Dịch Cát đã dẫn theo 3000 quân đi đón Y Văn vương đang trốn về phía đông.

 

Hai người không nói với nhau được mấy câu, chỉ chúc đối phương may mắn.

 

*

 

Năm xưa, A Dịch Cát giành công quân lần đầu khi 12 tuổi, còn nó mới 8 tuổi.

 

Năm nay nó 11 tuổi, cũng đã đến lúc giành công quân rồi.

 

Có điều nhiệm vụ lần này....

 

Gian nguy quá.

 

*

 

Giữa sa mạc hoang vu heo hút, cát bay đá lăn, khiến người đi đường không mở nổi mắt. Đây là sa mạc kỳ quái nhất họ từng đi qua, còn rộng lớn hơn cả sa mạc Taklimakan.

 

300 người bọn họ mới chỉ ra ngoài chưa đầy 1 ngày 1 đêm đã mất liên lạc, không có người dẫn đường, không biết phương hướng, thậm chí không có nguồn nước.

 

Đi về hướng bắc thêm 3 dặm đường, 1 trong số 3 bách phu trưởng (chỉ huy 100 quân) nói với các đồng sự rằng, 1 người dẫn đội của mình về phía Đông Bắc thăm dò, 1 đội đi về phía Tây Bắc, còn lại 1 đội tiếp tục di chuyển về hướng bắc. Hai bách phu trưởng còn lại cũng bằng lòng.

 

"Nhớ giữ nước cẩn thận." Tần Quyên nhắc Mộc Nhã. Giữa sa mạc mênh mông, túi nước là thứ bọn họ phải bảo quản kỹ nhất.

 

"Đại quân của ta bị địch đánh lén, bắt đi tận 5000 người, ta nghĩ bọn chúng đáng lẽ không thể đi xa được chứ? Sao lại như vậy? Chúng ta đuổi theo suốt cả ngày rồi mà thậm chí còn bị lạc đường?"

 

Mấy kỵ binh chừng 16 tuổi châu đầu ghé tai thì thầm.

 

Bọn họ lớn tuổi hơn một chút so với các đồng sự nên thường tụ lại với nhau, không giao lưu với những kỵ binh nhỏ tuổi khác. Dù vậy, có không chú ý đội hình, lớn tiếng nói chuyện thì ít ra cũng phải dè chừng đến bách phu trưởng một chút. Đằng này, bọn họ không chút để tâm.

 

Bách phu trưởng là người lớn tuổi nhất, tên Tang Ba Can, đang đi phía đầu hàng. Theo sau là 5 huynh đệ của hắn.

 

Khác với bọn họ, Tang Ba Can từ đầu đã là kỵ binh chính quy, 17 tuổi, người Mông Cổ. Thân hình hắn cao lớn cường tráng, tính tình điềm đạm. Khi người khác nói chuyện, hắn thường chỉ rũ mắt nghe.

 

Vũ khí của hắn không như các kỵ binh còn lại, gọi là chùy. Chùy rất nặng nhưng là món vũ khí lợi hại. Một chùy bổ xuống có thể đánh vỡ cả phiến giáp trước ngực kẻ địch, phá hủy lục phủ ngũ tạng.

 

Đó là điều mà cung tên đao kiếm đều không làm được. Nhưng trong doanh không có mấy ai thành thạo dùng chùy, bởi vì quá hại tay.

 

Cứ thế vung chùy hơn 20 năm, cánh tay sẽ phế hẳn.

 

Tang Ba Can đã dùng chùy chiến đấu được 5 năm, quãng đường chinh chiến của hắn so với các huynh đệ khác sẽ ngắn hơn, cho nên hắn vẫn đang đợi, đợi lập được quân công.

 

Một lúc sau mới có một kỵ binh lên tiếng nhắc những người khác nên cẩn thận, bởi chỉ có hắn biết kẻ địch không rõ lai lịch kia đáng sợ nhường nào....Hắn chính là 1 trong số 800 kỵ binh được phái đi tiên phong nhưng may mắn sống sót quay về.

 

Nhiều huynh đệ thương vong như thế nhưng hắn sống sót quay về được, không tổn hại gì, là nhờ bách phu trưởng của họ đã dùng mạng đổi lấy, để 100 thuộc cấp quay về báo tin. Trong 8 đội kỵ binh doanh, chỉ có đội của họ toàn vẹn, nhưng bách phu trưởng thì bỏ mạng.

 

Tang Ba Can v**t v* cán chùy. Hắn bỗng nghĩ, như thế nào mới là một bách phu trưởng tốt. Dẫn dắt huynh đệ kiến công lập nghiệp, hay bảo vệ các huy đệ bình an quay về?

 

Cái chết của bách phu trưởng lúc trước để lại cho hắn một cú sốc lớn, cũng giúp hắn được cất nhắc thành bách phu trưởng mới, dẫn dắt kỵ binh dự bị.

 

Lúc này, hắn đột nhiên dừng ngựa, quay đầu nói với các kỵ binh phía sau, "Gió cát lớn quá, đêm khuya rồi, chúng ta nghỉ tại đây."

 

"Vì sao? Chẳng phải ban nãy còn nó đi về hướng bắc à?"

 

"Chúng ta chia làm 3 đội, 2 đội khác vẫn đang trên đường, sao chúng ta phải nghỉ ngơi, để cho 2 đội kia giành mất công lao?"

 

Tang Ba Can quá hiểu, những kỵ binh này mới chừng 14 tuổi, dù vóc dáng cao lớn vạm vỡ, thể lực cũng tốt, nhưng đầu óc vẫn trẻ con. Mà trẻ con thì suy nghĩ rất đơn giản, giống như hắn năm xưa vậy.

 

Hắn không trả lời, lặng lẽ sai mấy huynh đệ xuống hạ trại. Các huynh đệ luôn nghe hắn, bọn họ vừa xuống ngựa, những người khác cũng xuống theo. Tần Quyên đưa mắt nhìn quanh, cũng định xuống thì Mộc Nhã lại quát, "Ngươi nghe theo cái tên ngu ngốc kia thật à? Đang lúc này mà còn hạ trại nghỉ ngơi? Có bị điên không?"

 

Tần Quyên sửng sốt một chút, tuy vẻ mặt tỏ ra bối rối nhưng trong lòng vẫn nghĩ, Tang Ba Can là bách phu trưởng chỉ huy bọn họ, bọn họ nên nghe theo. Hơn nữa, bản thân Tang Ba Can cũng nằm trong số những người sống sót quay về, ắt hẳn có kinh nghiệm.

 

Bọn họ vừa đi vừa nghỉ, cứ thế hai ngày, đội kỵ binh bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn.

 

Trong lúc các kỵ binh lớn tuổi nhất làu bàu bất mãn, một con tuấn mã lao về phía họ.

 

Có người lập tức cảnh giác, giương cung tên, nhưng rồi liền hạ xuống, bởi họ nhận ra trên lưng ngựa có một người cũng mặc trụ giáp, quần áo giống họ.

 

Vài người tới dắt ngựa, đỡ kỵ binh kia xuống.

 

Một lúc sau, được quân y cẩn thận băng bó vết thương, đắp thuốc giảm đau rồi, kỵ binh đó mới tỉnh lại.

 

"Chết...chết hết rồi....Hai trăm người....chết sạch...." Hắn thở hổn hển nói.

 

Vậy là những người ban nãy còn đang bàn tán hăng say, giờ không nói được một câu nào nữa, ngồi ngẩn ra như những con gà gỗ.

 

Bách phu trưởng Tang Ba Can không hỏi xem vì sao kỵ binh này trốn về được. Hắn cầm lấy ống nhòm, nhìn về hướng kỵ binh kia vừa trốn đến, quan sát một lúc.

 

Bọn họ bị tập kích, những tên đó tấn công nhanh như chớp, số lượng áp đảo, lên tới 3000 người.

 

3000 đánh 300 quá dễ dàng. Bảo bọn họ đi do thám chẳng khác nào chịu chết.

 

"Bọn chúng có đặc điểm gì?" Tần Quyên ngồi nghe thật lâu, bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Hỏi xong nó mới nhận ra mình vừa mở miệng nói chuyện.

 

Có người định mắng Tần Quyên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ đi lâu như vậy rồi, ngay cả địch là ai còn không biết thì đánh đấm nỗi gì.

 

Lúc này, một số kỵ binh khác cũng hiểu ra, lớn tiếng hỏi, "Bọn chúng có đặc điểm gì, ví dụ như quần áo, vũ khí, hay là chiến mã?"

 

"Màu đen, toàn một màu đen, từ ngựa đến quần áo đều đen kịt."

 

Tang Ba Can liền quay sang, "Những kẻ tập kích các ngươi cũng chính là kẻ địch chúng ta đụng độ 8 ngày trước."

 

Họ tạm gọi quân địch là Chó Đen, vì chúng mặc trang phục màu đen, để cả chuôi đao cũng được sơn đen bóng. Chúng tới như gió, tác chiến như sấm sét, quyết không để sống một kỵ binh tinh nhuệ nào, còn với tán binh hoặc bộ binh thì nhân từ hơn, không giết thẳng tay.

 

"Chỉ giết kỵ binh tinh nhuệ, thế thì chúng ta...."

 

"Chúng sẽ giết hết tinh kỵ để cướp ngựa và vũ khí trên người chúng ta."

 

Nghe vậy, Mộc Nhã khoanh tay trước ngực. Thật ra, hắn muốn nói, trên khắp thảo nguyên này, chỉ có Cát Cáp Bố doanh mới đem quân tinh nhuệ ra làm quân do thám. Ở chỗ khác, chẳng ai lấy quân tinh nhuệ làm tiên phong cả.

 

Bầu không khí sợ sệt bao trùm.

 

"Vì sao chúng biết đường, trong khi chúng ta chỉ đi thẳng về phương bắc thôi mà vẫn lạc? Tuy địch trốn về phía bắc, nhưng chúng ta nhất định phải đuổi theo hướng bắc, đông bắc, tây bắc hay sao?"

 

Trong lúc ai nấy đều im lặng, giọng nói trong trẻo của Tần Quyên lại vang lên. Câu hỏi thứ nhất, không có ai phản đối nên nó mới có dũng khí hỏi câu thứ hai. Trong số đám người ở đây, nó là người ít khi lên tiếng nhất.

 

Tang Ba Can không khỏi nhìn sang gương mặt non nớt của đứa trẻ, dù vóc dáng nhỏ nhất nhưng dung mạo lại đẹp nhất. Khẳng định trong 100 người này không ai đẹp hơn nó. Mà quan trọng nhất, hắn cảm thấy lời nó nói cũng có ý đúng.

 

"Tả An phó tướng cùng các đại nhân nói phương bắc thì là phương bắc, chẳng lẽ chúng ta còn đi hướng đông hướng tây? Hai là ngươi còn định đi hướng nam, quay về Cát Cáp Bố doanh?"

 

Một người lớn tiếng, cứ như chửi thẳng mặt. Tần Quyên không nói gì thêm nữa.

 

Nó nhìn cát dưới chân, chỉ sợ có đi hướng nam cũng chưa chắc đã về được Cát Cáp Bố doanh. Lòng nó không hiểu sao lại có ý nghĩ đáng sợ này.

 

Tần Quyên thấy bất an vô cùng, có lẽ vì đã trải qua vài kiếp nạn sinh tử, nó nhạy bén với cái hết hơn hẳn những người khác.

 

Đêm đó nó thức trắng. Dù bách phu trưởng đã bảo người nướng chân dê, phân chia cho quân lính, bảo mọi người ăn no rồi nghỉ ngơi, nhưng nó không thể chợp mắt.

 

Quả nhiên, khi nguy hiểm đến gần, nó là người đầu tiên tỉnh giấc. Giữa đêm khuya, tiếng vó ngựa ầm ầm, tựa như sấm sét.

 

"Mộc Nhã, dậy mau!" Đầu tiên, nó đánh thức Mộc Nhã đang ngủ say như chết bên cạnh.

 

Giọng nói của nó cũng đánh thức bách phu trưởng Tang Ba Can đang ngủ cách đó khá xa. Tang Ba Can ngồi dậy, trông thấy đứa trẻ kia, nhưng chỉ kịp nhìn thoáng qua, không có thời gian nghĩ nhiều, bèn cầm tù và lên thổi.

 

Nhưng không còn kịp nữa, quân Chó Đen ùa đến như gió lốc.

 

Lúc này đây, trong 100 người bọn họ chỉ có mười mấy người kịp chạy thoát.

 

Ngựa phi như điên trong đêm tối, lúc chạy bọn họ chẳng kịp mang theo thứ gì vì thời gian không cho phép.

 

Sau khi phóng hết tốc lực vài chục dặm đường, họ mới nghỉ chân. Tang Ba Can đếm quân số, chỉ còn lại 9 người.

 

Hắn có 5 huynh đệ, 2 người chết trong trận chiến ban nãy, chỉ còn lại 3. Hắn nhìn lại 5 người kia, phát hiện ra đứa bé ban nãy cũng ở trong đó, cưỡi chung ngựa với một thiếu niên cao lớn.

 

Mộc Nhã bị Tần Quyên kéo lên ngựa, nếu không nhờ Tần Quyên phản ứng nhanh, dẫn hắn đi thì giờ hắn đã chết ở đó rồi.

 

Món nợ miếng bánh 2 năm trước đổi lấy ơn cứu mạng, nghĩ cũng không tồi....

 

"Ngươi lại đây." Tang Ba Can chỉ vào Tần Quyên, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

 

Mộc Nhã không phải người cao thượng gì nhưng Tần Quyên vừa mới cứu mạng hắn, hắn không muốn để Tần Quyên đối mặt với bách phu trưởng một mình, bèn nói, "Bách phu trưởng, Tần Quyên không làm gì sai...Xin ngài đừng trách nó."

 

Tang Ba Can cạn lời. Bộ hắn hung dữ lắm hay sao?

 

Tần Quyên cưỡi ngựa về phía Tang Ba Can, dừng trước mặt vị bách phu trưởng trẻ tuổi, cung kính hành lễ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.