Tần Quyên đoán không sai, Y Văn vương thế tử đúng là loại người đó. Ngay cả huynh đệ Ô Đốc Ô Khuông đi theo hắn đã 6 năm còn không thể hiểu nổi thế tử này rốt cuộc tính cách ra sao.
Nhưng Ô Đốc mơ hồ biết vương thế tử Viết Viết chỉ giả ngu, giả chơi bời lêu lổng, giả vô công rồi nghề. Hiện giờ bọn họ sống ở đây đều trông cậy vào đại tướng quân, nhưng đại tướng quân không phải không có nhi tử, hắn có một đứa con do vợ lẽ sinh ra. Dù đại tướng quân quan tâm đến vị vương tử này như thế nào thì đó cũng không phải con ruột của đại tướng quân.
Tình cảnh của họ lúc này quá nguy nan, vừa phải chống trọi với tranh đoạt vương quyền, còn một mối uy h**p lớn là Ninh Bách.
Thậm chí, nếu trưởng tử Quý Do của Hãn có gì bất mãn với vương thế tử, Y Văn vương thế tử cùng lắm chỉ còn đường giả chết bỏ trốn,
Thế tử này sống như đi trên đầu mũi đao, chỉ có thể giả ngu để bảo vệ mình.
Lão quân y tuy tốt bụng nhưng lắm mồm, chẳng bao lâu sau, cả kỵ binh doanh đều biết Y Văn vương thế tử đang nuôi một con sói con trắng trẻo. Lão còn bảo con sói nhỏ này vô cùng xinh xắn, lão chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp như vậy, nhưng dù sao vẫn là sói, tính tình hung hăng lắm.
Lão kể lúc đút thuốc cho sói con uống, suýt nữa bị đớp vào tay. Nhưng lúc sói con mở miệng uống thuốc, lão nhìn thấy hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907100/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.