"Ta và Bác Bác Nộ có thù gì ư....?" Tần Quyên nghĩ lại, rốt cuộc giữa hắn và Bác Bác Nộ có cái thù gì mà Bác Bác Nộ nhất quyết muốn hắn chết chứ? "Đại khái ta từng đâm hắn một đao." Tuy có nhiều chuyện không phân được thật giả, nhưng chắc chắn có một chuyện từng xảy ra, đó là hắn đâm Bác Bác Nộ. Cho đến giờ, ký ức của hắn về cái đêm hôm ấy vẫn mờ mịt.
Lúc đó hắn thật sự rất hoảng.
"Ngươi đâm Bác Bác Nộ? Chỉ mình ngươi sao?" Khoách Đoan vương nhướn mày, "Ngươi biết Bác Bác Nộ là người thế nào không? Chỉ khi ngươi có thể đến gần ta 2 thước mà không bị ta phát hiện, ngươi mới đủ khả năng khiến Bác Bác Nộ bị thương, hiểu không?"
Tần Quyên lắc đầu, "Ta không nhớ rõ, chỉ thi thoảng mới có chút ký ức xuất hiện. Ta nhớ mình đã đâm Bác Bác Nộ một đao, điều đó cũng giải thích vì sao ta bị nội thương nghiêm trọng ở ngực. Còn nữa, ngài cứ điều tra xem khoảng thời gian ấy, Bác Bác Nộ có bị thương không là sẽ rõ."
Đóa Nồ Tề đi đến thì thầm bên tai Khoách Đoan vương mấy câu.
Gã nói đúng là lúc trước từng có tin tức Bác Bác Nộ ăn uống ít hơn hẳn mọi khi.
"Ngươi đâm vào đâu?"
Tần Quyên nghĩ ngợi một chút, "Hình như là bụng...." Ký ức khi ấy vẫn rất mơ hồ, hắn không thể nhớ rõ.
Đóa Nô Tề lại nhìn Khoách Đoan vương.
Bấy giờ Khoách Đoan vương mới nói, "Đưa nó đi trước, đừng để nó chạy."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907139/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.