Một đứa bé ở độ tuổi này không thể kiểm soát cân nặng, e là về sau muốn giảm cũng khó, nên Tần Quyên rất lo lắng cho thể trọng của Tùng Man.
Hắn nhớ trong làng mình có mấy đứa lúc 5 6 tuổi thì béo lên rất nhanh, tới khi trưởng thành vẫn không giảm cân được.
Sau này phải đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống luyện tập của Tùng Man.
Tùng Man không biết mình sẽ thảm như vậy. Cả năm nay Tần Quyên không về, không ai quản được nó, Cực Bố Trát thì không dám nhắc nhở, cho nên nó ăn uống phè phỡn, không chịu vận động, cảm giác như hít không khí thôi cũng béo.
Tóm lại, béo chính là béo, không ngụy biện.
Tần Quyên nhìn Tùng Man, vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, chẳng biết phải làm sao bây giờ. Viết Viết nói trẻ con béo một chút thì có sao đâu, sau này ra trận bị chém mất mấy khúc thịt là lại về như cũ thôi. A Dịch Cát thì bảo nhất định phải giảm cân, không thì sẽ giống như đại thiếu gia của tộc Hột Nhan. Vị thiếu gia đó béo đến nỗi không bò nổi lên yên ngựa, vì từ bé đã ăn uống vô độ rồi nên không cách nào giảm cân được nữa. Cuối cùng, hắn vì béo mà chết.
Đại thiếu gia của tộc Hột Nhan không chết thì cũng không đến lượt Bác Bác Nộ thừa kế vị trí gia chủ.
Tần Quyên thấy cái bộ dạng thèm ăn cả thế giới của Tùng Man thật giống mình lúc 6 7 tuổi, nên mỗi lần lén cho Tùng Man đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907145/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.