🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy năm nay, hắn đã tập thành thạo những gì Ninh Bách dạy, kết hợp với nội lực trong cơ thể, trở nên càng lúc càng mạnh. Hắn rất muốn làm rõ năng lực hiện tại của bản thân.

 

Rốt cuộc có đủ tư cách phân cao thấp với người như Ninh Bách hay không?

 

Hay có thể đỡ được trăm chiêu của Ninh Bách không?

 

Hắn tự nhận thấy nội lực của mình đã đến một cảnh giới nhất định, cần một sự đánh giá công bằng, dù có phải ra chiến trận....

 

Kim Cừu đứng lải nhải bên cạnh hồi lâu nhưng Tần Quyên không nói gì, dường như không để tâm, cho nên gã đành im miệng.

 

Kim Cừu bị gọi đi thu dọn đồ. Tần Quyên bấy giờ mới tỉnh ra, sửa sang lại yên ngựa. Con ngựa vẫn còn rất kinh hãi. Tần Quyên v**t v* đầu nó để trấn an, rồi lại bỗng nhiên nhớ đến con bạch mã nhỏ xinh của mình, không biết bây giờ đã trở nên cao lớn hay chưa.

 

Quản sự của thương đội đến nói, "Con ngựa này của ngươi thật thú vị, lúc nãy đánh giết bao nhiêu không thấy nó sợ, giờ mới biết sợ à?"

 

Tần Quyên nghe vậy cũng bật cười.

 

Con ngựa này phản ứng chậm, giờ mới nhận ra mình vừa trải qua chuyện gì.

 

"Bọn cướp chạy hết rồi, ngươi còn ồn ào gì nữa." Tần Quyên vỗ vỗ cổ nó.

 

Sau khi thu dọn xong, cuộc hành trình kế tiếp của họ khó khăn hơn nhiều. Ngựa không đủ cưỡi nên phải có người cưỡi chung.

 

Kim Cừu cưỡi chung lạc đà với một c* li khác, còn Tần Quyên vẫn đi phía trước như mọi khi.

 

Vì sợ bọn cướp lại tìm đến, họ di chuyển vô cùng cảnh giác. Chưa được 1 canh giờ sau, họ thấy một đám người chạy nạn từ phía trước ào tới.

 

Đôi bên đều khiếp sợ khi trông thấy nhau, mãi lâu sau mới có người lên tiếng hỏi, "Có phải các ngươi cũng gặp cướp không?"

 

Những người kia thở hổn hển một lúc rồi mới gật đầu.

 

Tần Quyên liền hỏi, "Các ngươi gặp cướp khi nào?"

 

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi một người đáp. "Chiều tối."

 

Tức là mấy người này gặp cướp sớm hơn bọn họ.

 

"KHông dám đi đến Ban thành nữa, nghe nói lũ cướp đã tràn ngập khắp cảnh nội rồi....Cho nên bọn ta mới vội chạy về đây?"

 

"Lúc trước các ngươi có bao nhiêu người?"

 

Nghe hắn hỏi vậy, vẻ mặt những người kia đều lộ vẻ đau xót. "Ba mươi mấy người.....Nhưng mà chết hết rồi, chỉ còn lại bọn ta thôi. Phải liều mạng mới xông ra được...."

 

Người kia nói chưa dứt câu đã khóc toáng lên.

 

Thương đội cũng nín lặng. Nếu ban nãy, họ không đánh cho bọn cướp sợ thì e là kết cục cũng như thế này.

 

May sao họ thắng.

 

"Ngươi....các ngươi...." Trong 4 người chạy nạn, có một người nhận ra sự khác thường. Thương đội này dường như cũng vừa gặp cướp, nhưng mà tại sao?

 

"Các ngươi đông người lắm à?" Nhất định là vì thế nên mới đánh đuổi được lũ cướp mà vẫn sống sót bây nhiêu người....

 

"Chúng ta vừa đối đầu với lũ cướp, chết mất mấy con ngựa và lạc đà, may sao người vẫn bình an." Quản sự của thương đội nói.

 

Đám người kia tái mặt, hai mắt trợn trừng, không thể tin nổi.

 

Không lâu sau, bốn người đó xuống ngựa, đi về phía thương đội, "Xin vị đại ca này thu nhận chúng ta với."

 

Sau khi bị cướp lấy đi tiền bạc và hành lý, họ chỉ còn dư cái mạng và ngựa để đi đường thôi, đi đâu cũng khó, chi bằng dựa vào chút đầu óc kinh thương, chọn một thương đội mạnh để giữ mạng.

 

Nghe xong, Tần Quyên đã rõ, bọn cướp đã tấn công thương đội của những người này trước rồi mới đến đánh cướp đoàn của họ.

 

Nếu đoán không lầm, chúng đã tính toán đầy đủ đường đi nước bước của những thương đội đi ngang qua con sông đằng kia.

 

Đầu tiên, chúng hạ độc khúc sông cạn, sau đó căn thời gian độc phát để cướp bóc.

 

Sau khi đắc thủ ở một thương đội, tinh thần thêm hăng hái, chúng tấn công đội tiếp theo, nhưng không ngờ lại đại bại dưới tay Tần Quyên.

 

Ba ngày nữa là họ có thể thoát khỏi sa mạc, sau đó chỉ còn cách thành Ban nửa ngày đường.

 

Tần Quyên nói với quản sự, bên ngoài thành Ban có cướp, họ tốt nhất là nên tránh đi. Lúc hắn và Cửu Đàm đến thành Ban cũng gặp cướp một lần rồi, cho nên tháng trước, lúc rời thành Ban, hắn cũng tránh khu vực đó.

 

"Các huynh đệ đương nhiêu đều nghe theo ngươi." Quản sự bày tỏ sự tín nhiệm sâu sắc với Tần Quyên.

 

Tần Quyên gật đầu, như vậy sẽ bớt được nhiều phiền toái.

 

Mấy người vào sau cũng dần phát hiện ra, vị tiểu huynh đệ này nghe giọng có vẻ như còn rất trẻ tuổi nhưng rất có uy danh.

 

Họ từng gặp gỡ rất nhiều kiểu người, cho nên nhận thấy Tần Quyên có lẽ không phải chỉ là một nhân sĩ giang hồ bình thường.

 

Mà giống quân lính hơn.

 

Họ đều biết trong lòng, nhưng không ai nói ra.

 

Dù sao họ cũng muốn làm bạn thay vì làm kẻ địch của Tần Quyên.

 

Hơn nữa, rốt cuộc thiếu niên này mạnh đến mức nào, họ không nắm chắc.

 

Lúc Tần Quyên nhìn thấy cổng thành Ban thì nói muốn tách riêng.

 

Nghe hắn đột ngột từ biệt, thương đội lấy làm ngạc nhiên.

 

Thủ lĩnh và quản sự ra nói chuyện với hắn, thậm chí còn lấy vàng bạc để cảm tạ hắn.

 

Nhưng Tần Quyên không nhận.

 

Lúc tần Quyên cưỡi ngựa định rời đi, Kim Cừu chạy theo hô lớn, "Đại ca!"

 

Không phải gã muốn theo Tần Quyên, gã không có dũng khí ấy, cũng thừa biết Tần Quyên sẽ không mang gã theo.

 

Tần Quyên hơi quay đầu, mỉm cười, "Sống cho tốt."

 

Nói rồi giục ngựa rời đi.

 

Giữa đám bụi đất mịt mù, Kim Cừu rưng rưng nước mắt, đật đầu, "Vâng."

 

Sau khi vào thành, Tần Quyên không biết phải đi đâu tìm Triệu Hoài Chi. Phủ của Cửu Đàm ư? Triệu Hoài Chi hẳn sẽ không ở đó.

 

Vậy thì phủ của Cung Hi Nhiên? Có khả năng y sẽ đến đó qua đêm.....

 

Lần trước Cung Hi Nhiên nói phủ đệ của hắn ở đâu nhi?"

 

Hình như là Khâu Trường viên gì gì đó.

 

Ở thành trì trên ốc đảo giữa sa mạc thế này, có rất nhiều chỗ gọi là viên, cũng có nhiều phủ đệ lớn. Lúc vào thành, hắn dùng ba ngôn ngữ để hỏi đường mà vẫn không thể hỏi ra Khâu Trường viên rốt cuộc là ở đâu.

 

Thế là Tần Quyên đành đến phủ của Cửu Đàm, tìm A Đạt.

 

A Đạt thấy Tần Quyên về, cười nói, "Nếu công tử đã về thì ở lại phủ của chúng ta đi. Mai ta sẽ báo tin cho chủ tử....."

 

"Phiền A Đạt. Ta chỉ đến đây để hỏi, nhà Cung Hi Nhiên ở đâu." Tần Quyên nói.

 

A Đạt không ngờ Tần Quyên lại hỏi Cung Hi Nhiên, nhưng vẫn đáp, "Khâu Trường viên nằm ở chợ gạo. Cung đại nhân giữ chức quan nhỏ, nhưng thực chất ngài ấy là đại thương buôn gạo duy nhất ở thành Ban."

 

Chợ gạo? Tần Quyên có nhớ trên đường đến đây mình có đi qua chợ gạo. Ấy vậy mà lại bỏ lỡ.

 

Tần Quyên tự vỗ đầu mình, rồi ôm quyền nói với A Đạt, "Vậy ta đi tìm họ Cung trước. Nếu Cửu Đàm về, nhờ ông thay ta vấn an hắn."

 

"Ơ...." A Đạt còn chưa kịp nói gì, Tần Quyên đã cưỡi ngựa đi xa. "Đứa bé này.....ta còn chưa chuyển lời của Triệu công tử để lại cho hắn mà. Nhưng đã đi mất rồi, thôi thì mai ta đến báo cho hắn vậy."

 

*

 

Tần Quyên quay về đường đi ngang qua chợ gạo ban nãy, quả nhiên non nửa canh giờ sau thì thấy một tấm bia đất khắc chữ Khâu Trường viên.

 

Cung phủ vô cùng nổi bật ở Khâu TRường viên, vừa liếc mắt đã thấy ngay một cái đèn lồng treo cao, hai con sư tử đá ngoài cổng, xây theo phong cách của người Hán.

 

Tần Quyên xuống ngựa, gõ cửa.

 

Người mở cửa là một ông lão. Tần Quyên nói tiếng Hán, ông ta không hiểu, hắn lại nói tiếng Duy Ngô Nhĩ, ông lão vẫn lắc đầu.

 

Kể cả nói tiếng Phạn, ông ta vẫn lắc đầu như cũ.

 

Tần Quyên không nói gì, định đi thẳng vào, nhưng ông cụ không cho.

 

Hắn đành phải hô, "Cung Hi Nhiên, ngươi ra đây cho lão tử!"

 

".........."

 

"Ngươi là người phương nào?" Một giọng nữ vang lên.

 

Tần Quyên nheo mắt, khéo léo kùi lại, kéo dài khoảng cách giữa mình và nữ nhân đang đi tới.

 

Tần Quyên không hiểu tiếng Quách Nhị nên không biết ban nãy nữ tử kia nói gì.

 

Nữ nhân này có diện mạo giống người Quách Nhị hoặc người Thiên Trúc, nên hắn đoán nàng không phải thê tử của Cung Hi Nhiên.

 

Thấy ông lão có thái độ tôn kính với nữ nhân này nhưng không hề khúm núm, hắn càng chắc chắn đây không phải nữ chủ nhân của Cung phủ.

 

"Cung Hi Nhiên là bạn đồng môn của bằng hữu tại hạ. Thứ lỗi đêm khuya quấy rầy, nhưng tại hạ chỉ muốn hỏi bằng hữu của mình đã đi đâu." Hắn dùng tiếng Thiên Trúc hơi trúc trắc của mình để nói với nữ tử.

 

Nữ tử hiểu được, bèn nói, "Vậy ngươi theo ta vào đây."

 

Ông lão dắt ngựa cho Tần Quyên, Tần Quyên theo nữ nhân vào cổng.

 

Nữ nhân nói Cung Hi Nhiên ở thư phòng. Nàng dẫ hắn vào trong viện rồi bảo hắn chờ ở đó.

 

Tần Quyên phải chờ rất lâu, thậm chí còn tưởng nữ nhân kia cố ý bắt bẻ mình.

 

Mãi đến khi Cung Hi Nhiên vội vã chạy tới, chắp tay thi lễ với Tần Quyên, "Phu nhân đột nhiên động thai, ta vừa mới tiễn lang trung đi. Nô tì kia của ta làm việc không khéo, bắt ngươi đợi lâu."

 

"Không phải tại cô ấy." Tần Quyên ngừng trong chốc lát, lại hỏi, "Lệnh phu nhân không sao chứ?"

 

"Không sao không sao, chẳng qua hôm nay bất cẩn, suýt thì té ngã thôi, làm ta sợ hết hồn. May mà chưa ngã thật, cả đứa trong bụng cũng an phận...." Cung Hi Nhiên miệng nói không sao nhưng vẫn luôn tay lau mồ hôi.

 

Tần Quyên biết là hắn còn đang hãi hùng lắm.

 

Lúc Cung Hi Nhiên dẫn hắn vào thư phòng, một thiếu niên nô bộc trong thư phòng mang cho họ ấm trà.

 

Cung Hi Nhiên rót trà cho hắn, "Tần tiểu huynh đệ, tối nay nghỉ lại đây đi. Ta đã sai người chuẩn bị xong rồi."

 

Tần Quyên nhận lấy trà, "Đương nhiên, ta cũng không có chỗ ở."

 

"......" Cung Hi Nhiên chớp mắt một cái, rồi cười ha hả, "Tần tiểu huynh đệ, ngươi thật thú vị. Nói chuyện với ngươi thoải mái cực kỳ."

 

"Có thể khiến tâm trạng ngươi tốt hơn thì xem ra ta cũng tích được một phần công đức." Tần Quyên điềm nhiên nói, rồi đổi đề tài, "Triệu Hoài Chi đâu?"

 

Cung Hi Nhiên còn chưa cười được bao lâu, nghe Tần Quyên hỏi về Triệu Hoài Chi, mặt hắn liền biến sắc.

 

Trong đầu hắn lại hiện ra gương mặt tươi cười tình tứ mà nói ra câu : Người trong lòng ta.

 

Lấy ấy, hắn chỉ muốn gào lên : Không đúng, không phải thế, không được như thế....

 

Sao hắn có thể để hai người đó gây ra chuyện này?

 

Một người cả đời sống theo khuôn phép xưa cũ, cớ sao lại gặp gỡ rồi say đắm một nam nhân?

 

Hắn hận không thể....không thể chạy ngay về Tống quốc, tạ tội với quan gia.

 

Không được, không thể gây xôn xao dư luận được. Nếu dân chúng phủ Lâm An mà biết, đường đường là tễ nguyệt thanh phong Triệu Hoài Chi mà bạch y nhiễm bụi trần thì danh dự của y sẽ sụp đổ hết..

 

Lời này có chết hắn cũng không thể nói với quan gia. Chẳng những không nói, hắn còn phải giúp y che giấu.

 

Nhất thời, Cung Hi Nhiên nhìn Tần Quyên mà nước mắt lưng tròng......Hắn ngộ ra mình đúng là bạn tốt, sư huynh tốt, rồi tự cảm động khóc luôn vì sự cao cả của chính mình. Hắn thật sự đang nghĩ cách bảo vệ hai tên nhóc này ư?

 

Tần Quyên không hiểu đầu đuôi gì hết, sao Cung Hi Nhiên lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó? Chẳng lẽ Hồ Hồ gặp chuyện không may rồi?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.