Câu hỏi của Tiểu Khúc Nhi khiến cả ba người lớn đều sững sờ.
Cổ Nguyệt không biết phải trả lời thế nào, thậm chí trước kia còn chưa từng nghĩ đến, cho nên hắn bị câu hỏi của một đứa bé làm cho cứng họng.
Chẳng có thích hay không thích gì cả, dáng vẻ mà hắn từng mong muốn mình sẽ trở thành trong tương tương lai là gì ư? Có lẽ lúc nhỏ hắn đãt từng hình dung rồi, nhưng sau này đã quên, hoặc là chưa từng hình dung nên trong đầu trống rỗng.
Phải đến khi bị một đứa trẻ hỏi, hắn mới ngạc nhiên nhận ra, dù là bản thân hồi niên thiếu hay bản thân mình lúc này, hắn đều thấy xa lạ.
Xa lạ đến mức khiến hắn hoài nghi, liệu thể xác này có phải là mình không.
Bất giác, Cổ Nguyệt chìm trong cảm giác ghét bỏ mơ hồi, ghét bỏ sự tồn tại của bản thân.
Đào Hoa nhìn Cổ Nguyệt mà ngẫm đến mình. Từ trước đến nay, y chỉ nghĩ tới việc tồn tại, ngay cả sự thù hận cũng chôn sâu dưới đáy lòng, lúc đêm khuya tĩnh lặng mới dâng đầy bi phẫn.
Nỗi bi phẫn ấy khiến y hình thành khao khát báo thù. Rồi năm này qua năm khác, vận mệnh nổi trôi, kéo dài cuộc sống tàn tạ.....Cứ thế biến y thành dáng vẻ như bây giờ.
Cho nên thi thoảng y lại để ý đến Cổ Nguyệt, từ một thiếu niên cương trực, thở thành thiết diện tướng quân như ngày nay.
Hôm nay biết Cổ Nguyệt có tâm tư tạo phản, y cũng chẳng lấy gì làm kinh ngạc.
Cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907196/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.