Tần Quyên do dự không biết có nên chạy đến xem có phải Cổ Nguyệt đã ngã xuống rồi không. Hắn do dự một thoáng rồi che mũi miệng lại, xông ra ngoài.
Dù sao đi nữa, hắn cũng không thể để Cổ Nguyệt gặp nguy hiểm.
Lúc Tần Quyên đuổi tới, hắn trông thấy một ánh dao sắc lạnh đang cứa qua cổ tay người nằm trên mặt đất.
Tần Quyên kinh hãi, đá bay con dao kia, vội cầm lấy tay Cổ Nguyệt.
Máu nóng chảy ra dưới những ngón tay Tần Quyên.
"Cổ Nguyệt!" Tần Quyên vô cùng hoảng hốt. Con dao ban nãy đã cắt qua cổ tay Cổ Nguyệt. Hắn vội cầm máu cho Cổ Nguyệt, không kịp nhân ra "tên quỷ" đang hướng mũi dao đâm về phía mìa.
Nội lực của gã yếu ớt nhưng tốc độ lại cực nhanh. Tần Quyên không tránh kịp, cánh tay bị đâm trúng, máu tươi chảy ròng ròng.
Tần Quyên vội xé một mảnh áo, quấn lấy vết thương trên tay Cổ Nguyệt để cầm máu, sau đó mới quay sang đối phó kẻ cầm dao trong bóng tối.
Tần Quyên chỉ đánh ba chiêu là biết nội lực của "tên quỷ" này thua xa hắn, nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả Đán Mộc.
Tần Quyên không thể để hắn thoát, một khi hắn chạy sẽ không tài nào bắt được!
"Tên quỷ" kia cũng biết mình không đánh lại Tần Quyên. Gã quay đầu muốn trốn, nhưng Tần Quyên đã tóm được kịp thời.
Vừa mới chạm vào kẻ này, Tần Quyên sợ tới mức suýt thì buông tay. Da thịt tên đó không giống con người, mà lồi lõm ghê tởm như quái vật.
Tần Quyên cố nén cảm giác buồn nôn, đè gã xuống đất.
Hắn lấy dây thừng quấn bên hông, trói đối phương lại, đến khi gã không thể động đậy nữa.
Tần Quyên thở phào một hơi, muốn đi xem Cổ Nguyệt thế nào rồi nhưng không dám lơ là cảnh giác, bèn thắp một ngọn lửa.
Lúc ánh sáng lóe lên, trông thấy gương mặt kia....
Hắn hét một tiếng, sợ hãi ngã lăn ra đất.
Đây rốt cuộc là thứ quái vật gì?
Toàn thân đen thui, da dẻ gồ ghề nham nhở như bị cháy.....
"Ngươi là người Tiêu Dục?" Tần Quyên run giọng hỏi.
Gã quỷ kia không nói câu nào, cứ như một người chết. Nếu như đôi mắt rực sáng không lộ ra giữa gương mặt đen ngòm, Tần Quyên thật sự không thể nhận ra đây là một sinh vật sống.
Nếu tên này là người Tiêu Dục, liệu có phải bộ tộc người Tiêu Dục vẫn còn sinh sống quanh đây không?
Cho nên kẻ này chỉ muốn đe dọa, không muốn hắn phát hiện ra nơi họ an cư?
Nếu suy đoán này là đúng thì có lẽ đối phương biết chuyện gì.
"Chúng ta chỉ muốn rời khỏi đây. Ngươi thả chúng ta đi, ta cũng sẽ thả ngươi." Tần Quyên không biết gã có hiểu tiếng Hán không, vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Nhưng người này cứ như một tên ngốc, chỉ nhìn hắn chằm chằm mà không nói gì cả.
Tần Quyên không muốn phí thời gian nữa, quay lại kiểm tra vết thương của Cổ Nguyệt, thấy chỉ bị thương da thịt, không cắt trúng động mạch, hắn thở phào một hơi.
Cũng lúc này, hắn chợt cảm thấy cánh tay đau buốt, sờ thử mới biết máu chảy ròng ròng.
Sau khi lau máu trên tay, hắn mới véo Cổ Nguyệt một cái.
Không lâu sau, Cổ Nguyệt tỉnh lại. Thấy gương mặt Tần Quyên, hắn khàn giọng hỏi, "Sao rồi...."
"Bắt được người rồi, nhưng gã không nói câu nào." Tần Quyên nheo mắt, nhìn tay Cổ Nguyệt, "Còn nữa, ngươi bị thương rồi."
Hắn nói chưa dứt lời, Cổ Nguyệt đã cảm nhận được cơn đau.
"Ta băng bó cho ngươi rồi, đừng lo lắng."
"Hắn định giết ta à?" Cổ Nguyệt hỏi.
"Ừ."
"Vì sao?" Hắn ngồi dậy. Khi nhìn thấy bộ dạng ghê sợ của người kia, hắn cũng hoảng sợ đến mức không thốt nên lời.
Tần Quyên hỏi, "Gã là người Tiêu Dục à?"
Cổ Nguyệt lắc đầu, "Để ta hỏi xem, ngươi chờ chút."
Cổ Nguyệt đi tới trước mặt người kia, nói bằng tiếng Ngân Sơn. "Ngươi là người Tiêu Dục à?"
Tần Quyên thấy đuôi mắt tên quỷ khẽ giật. Hắn nhận ra kẻ này hiểu tiếng Ngân Sơn.
Sau khi bị người Miêu ở Ngân Sơn đánh bại, người Tiêu Dục đã lánh về khu rừng nguyên sinh này. Nhưng để tìm hiểu kẻ đánh bại mình là ai, cũng để trả thù, họ bắt giữ những người Miêu ở Ngân Sơn lạc tới đây và học ngôn ngữ từ những người đó.
Cho nên họ mới hiểu tiếng Ngân Sơn.
Tên quỷ không nói câu nào, chỉ mím chặt đôi môi cũng đen thui.
"Khỏi cần hỏi nữa, gã là người Tiêu Dục." Tần Quyên nói.
Cổ Nguyệt nhìn hắn, tuy thắc mắc nhưng cũng thầm đoán vậy.
Cổ Nguyệt bảo, "Chẳng trách số người lạc vào rừng lại có tỷ lệ sống sót thấp như vậy, hóa ra là bị những kẻ này giở trò."
Cổ Nguyệt siết cổ đối phương, "Tên ma quỷ! Người của các ngươi trốn ở đâu!"
Tên quỷ bắt đầu vùng vẫy, la hét, âm thanh vô cùng chói tai.
Thấy thế, Tần Quyên vội dùng tay nải chèn miệng gã, nói, "Giờ mà người của chúng tới, hai ta không đối phó được đâu. Đừng có kích động gã."
Cổ Nguyệt thu tay về, lúng túng không biết phải làm sao.
Tần Quyên nói, "Ngươi nói với gã, chúng ta sẽ không làm hại gã, chỉ cần bọn họ thả chúng ta đi là được."
Cổ Nguyệt làm theo như thế.
Tên quỷ không nói câu nào, chỉ rụt rè sợ hãi nhìn bọn họ.
"Gã cứ thế thì nói chuyện kiểu nào?" Cổ Nguyệt tức giận phất tay.
Quả thưc Tần Quyên cũng hết cách.
"Chờ Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi đến rồi tính." Tần Quyên nói, thắp một cây đuốc, nhìn quanh bốn phía, "Gã là kẻ giữ mộ, chắc chỉ ở đây một mình thôi. Hai lần trước, gã giả thần giả quỷ dọa chúng ta, có lẽ thấy dọa mãi không đi nên muốn giết chúng ta."
Cổ Nguyệt gật đầu, chợt nghe thấy vài tiếng chim kêu. Tần Quyên cũng bắt chước tiếng sói hú để đáp lại.
Tần Quyên và Cổ Nguyệt không nhận thấy, khi nghe tiếng sói, tên quỷ nằm trên mặt đất bỗng run lên.
Không lâu sau, Đào Hoa ôm Tiểu Khúc Nhi đi ra khỏi rừng đá.
Lúc Tần Quyên bị giam ở vương điện, hắn đã trao đổi ám hiệu với Tiểu Khúc Nhi rằng, nếu hai người lạc nhau, Tiểu Khúc Nhi sẽ giả tiếng chim hót, hắn đáp bằng tiếng sói, tức là an toàn.
*
Sau khi đoàn tụ, Tần Quyên giải thích qua tình hình.
Đào Hoa đề nghị, "Để ta nói chuyện với gã."
Cổ Nguyệt định lên tiếng nhưng bị Tần Quyên lôi lại, "Để Đào Hoa nói chuyện với gã đi."
Tần Quyên bảo Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi ở lại, hắn và Cổ Nguyệt lẩn vào rừng đá.
Cổ Nguyệt nói, "Ngươi có ý gì, không sợ gã tấn công Đào Hoa à?"
Tần Quyên nhướn mày, "Đào Hoa?"
Hắn thuận miệng hỏi, "Ngươi cũng gọi y là Đào Hoa à?"
".........." Cổ Nguyệt lập tức đỏ mặt tía tai, tay chân luống cuống.
Tần Quyên nhìn bộ dạng này của hắn thì thấy làm lạ. Hắn sao thế nhỉ?
"Chẳng lẽ ngươi bảo ta cứ gọi y là tiện nô mãi?" Cổ Nguyệt nóng giận quát, "Hơn nữa, tên y là Đào Hoa còn gì? Có tên còn không cho người khác gọi à?"
Tần Quyên nghĩ thế cũng đúng, hắn gọi tên của Đào Hoa thì có gì lạ đâu.
"Ta hỏi bừa thôi. Ta chỉ nghĩ, nếu y nghe thấy ngươi gọi y là Đào Hoa thì chắc sẽ giật mình...."
Cổ Nguyệt thắc mắc, "Ta có đáng sợ thế đâu...."
"Chắc là khi ở trước mặt Đào Hoa, ngươi có vẻ hung dữ, đến cả Tiểu Khúc Nhi cũng hơi sợ ngươi." Tần Quyên nghiêm túc nói.
Cổ Nguyệt nín thinh, "...."
Tần Quyên khoanh tay trước ngực, "Hơn nữa, ta để Đào Hoa ở lại nói chuyện với tên giữ mộ kia là vì giọng nói lẫn vẻ ngoài của Đào Hoa dịu dàng hơn chúng ta nhiều. Đào Hoa cũng là một người hết sức thông minh, ngươi chớ coi thường y."
Cổ Nguyệt mím môi một lát rồi nói, "Ta đâu có xem thường y." Chẳng qua là hắn lo Đào Hoa gặp nguy hiểm thôi....Bản thân hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại thế. Nếu hiểu thì đã chẳng lúng túng, lo được lo mất.
Tần Quyên không để ý thấy Cổ Nguyệt đăm chiêu, tiếp tục nói, "Nếu còn nhiều người Tiêu Dục sống ở đây, ai cũng giỏi ẩn nấp, tốc độ nhanh như tên kia, thì việc họ bắt cóc những người đi lạc, tấn công quân lính băng qua rừng cũng có thể giải thích được. Họ dùng cách đó để bảo vệ nơi sinh sống của mình."
Cổ Nguyệt ngẩng lên, "Hơn nữa, trong số họ có người biết cách bày trận, có thợ điêu khắc giỏi, có khả năng thiết kế cơ quan bẫy rập, nên mới tạo ra được nơi quỷ dị này...."
Nói tới đây, Cổ Nguyệt vô cùng hưng phấn.
"Chẳng những thế, nơi này còn có thể áp chế được cổ." Tần Quyên đột nhiên nói. Đây mới chỉ là suy đáon của hắn thôi, bởi sau khi tiến vào đây, hắn thấy nhân hoàng trong người mình không còn chút động tĩnh nào nữa.
Câu này của Tần Quyên nhắc nhở Cổ Nguyệt. Cổ Nguyệt cởi một ống trúc hên bông xuống. Sau khi mở ra, hắn kinh ngạc phát hiện, cổ mà hắn nuôi đã chết ngắc.
"Không thể nào, cổ của ta có thể sống suốt nửa năm không cần ăn uống, làm sao lại chết?" Cổ Nguyệt quát khẽ.
Bấy giờ, Tần Quyên mới biết hóa ra cái ống trúc này dùng để nuôi cổ.
Tần Quyên nói, "Có lẽ sau khi bị tổ tiên các ngươi đánh bại, họ đã nghiên cứu ra cách để khắc chế cổ."
Cổ Nguyệt liền hiểu ra.
"Xem ra họ đã chuẩn bị rất lâu rồi, vì sao bao nhiêu năm qua vẫn chưa ra tay?"
Tần Quyên nói, "Hẳn là do số dân cư. Họ vẫn luôn sống tách biệt trong khu rừng này, gần như toàn bộ dân cư trong tộc đều có chung huyết hống với nhau. Chắc cha mẹ do cận huyết nên trẻ con sinh ra rất khó nuôi sống....."
Cổ Nguyệt đồng tình, "Hơn nữa, họ cũng rõ ngốc. Sao phải tấn công quân đội đi ngang qua đây, kệ cho quân đội tiến vào đánh Ngân Sơn không tốt hơn ư?"
Tần Quyên giải thích, "Họ không biết quân đội từ ngoài kia vào đây để tấn công Ngân Sơn hay tấn công họ."
Đang nói, Tần Quyên lại nghe thấy tiếng Tiểu Khúc Nhi giả tiếng chim hót. Hắn dùng tiếng sói đáp lại, sau đó cùng Cổ Nguyệt đến chỗ Đào Hoa.
"Ta đã nói với gã, chúng ta chạy trốn khỏi Ngân Sơn, chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Gã nói gã cũng không biết đường ra ngoài, nhưng có thể dẫn chúng ta đi gặp trưởng lão của họ." Đào Hoa nói với Tần Quyên và Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt lên tiếng, "Tiến vào hang ổ của chúng, lỡ chúng muốn giết chúng ta thì sao?"
"Gã nói đã thề trước lăng mộ của vương bọn họ rằng sẽ không nói dối, đảm bảo sẽ thả chúng ta đi." Đào Hoa nói.
Cổ Nguyệt hừ lạnh, "Lời của lũ ma quỷ này mà ngươi cũng tin? Gã đã đủ quái dị rồi, còn muốn kéo chúng ta xuống địa ngục luôn chắc?'
Đào Hoa thở dài, "Chi bằng chúng ta biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số."
"....." Cổ Nguyệt ngây người.
Tần Quyên về phía Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi.
Cổ Nguyệt vô cùng thất vọng, quát lớn, "Được lắm, một lũ các ngươi! Lão tử gặp phải các ngươi đúng là xui tám họ mà!"
Lúc Cổ Nguyệt tức giận, phát quan bằng bạc cùng khuyên ta bạc sẽ rung lên, phát ra âm thanh chói tai.
Thực ra Tần Quyên lại có chút đồng cảm với Cổ Nguyệt.
Người này có lắm khi rất cô đơn, nhưng dù sao lúc hắn giận cũng rất đáng ghét....
"Đâu còn cách nào khác, nếu không ra khỏi đây chúng ta cũng chết đói thôi, chẳng bằng chọn lấy một con đường." Tần Quyên thấp giọng thuyết phục.
Đào Hoa cũng gật đầu, "Hơn nữa, chúng ta cũng không phải người có thể mặc cho kẻ khác xâu xé."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.