🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bốn người không ngủ lại trong làng mà chỉ mua sắm lương khô xong rồi đi ngay. Lúc này, có một thương đội đi phía sau họ, không nhanh không chậm, nhưng cũng không muốn để nhóm đi phía trước phát hiện ra mình.

 

Họ tới được thành Ba Lãm vào cuối tháng 2 năm đó.

 

Từ Thiết Lĩnh đến Ba Lãm mất tổng cộng 50 ngày.

 

Tần Quyên không ngờ lại đi lâu như vậy. Khi thấy hai chữ Ba Lãm đề trên cổng thành, hắn có ảo giác như thể đã qua mấy đời.

 

Sau khi đến thành Ba Lãm, hắn lập tức tới tiền trang.

 

Trước khi tách ra, hắn dặn Đào Hoa và Cổ Nguyệt sẽ hẹn gặp lại ở chợ trong thành, rồi giao Tiểu Khúc Nhi cho Đào Hoa trông coi.

 

"Các ngươi đến thành đông tìm quán trọ đi. Nếu ban đêm ta không về tức là ta trọ lại chỗ khác, mai sẽ đến gặp các ngươi." Tần Quyên nói.

 

Cổ Nguyệt nhỏ giọng hỏi, "Có việc quan trọng à?"

 

Tần Quyên đáp, "Rất quan trọng."

 

Cổ Nguyệt gật đầu, "Vậy cứ đi đi, không cần bận tâm đến bọn ta."

 

Nhóm Tần Quyên chia tay ở chợ.

 

Chừng nửa canh giờ sau, hắn đến được tiền trang.

 

Hắn đưa khế ước cho trưởng quầy của tiền trang, chưởng quầy nói khế ước đã quá thời gian hạn định.

 

Khế ước chỉ có hiệu lực trong thời gian ba tháng, nếu chậm trễ không phải là không thể lấy tiền, mà cần người in dấu tay trên khế ước đến làm cam kết thì mới có thể trao tiền, bằng không chỉ đưa một nửa.

 

Tần Quyên biết ngay là chẳng dễ dàng gì mà. Lúc tới đây, hắn đã biết trước, khế ước của Tề Lâm hết hạn lâu rồi.

 

Nhưng không lấy được ba ngàn lượng bạc là cả một vấn đề lớn.

 

Chưởng quầy nhìn hắn, thắc mắc, "Ta nhớ người lúc trước tới làm khế ước không phải ngươi. Người kia cao to hơn ngươi, còn lớn tuổi hơn....Chẳng lẽ ngươi mạo...."

 

Chưởng quầy còn chưa nói hết câu, Tần Quyên đã quát, "Tên đó là thủ hạ của ta. Ta là lão đại của hắn."

 

Chưởng quầy đắn đo một lúc. Người đến làm khế tử lần trước trông có vẻ rất mạnh, vậy mà còn là thủ hạ của người này, cho nên ắt hẳn địa vị của người này rất cao. Giải quyết làm sao đây? Bọn họ không muốn giao hết tiền cho hắn. Kinh doanh tiền trang vốn là kiếm tiền dựa trên mấy chuyện này mà.

 

Không chỉ chưởng quầy, cả Tần Quyên cũng đắn đo làm sao lấy được 3000 lượng bạc ra. Dù sao khế ước này cũng do Tề Lâm và thủ hạ của hắn làm.

 

"Ta đến từ An Địch Can, trên đường gặp chút khó khăn nên mới chậm trễ. Ta có thể để lại cho ngài thêm một chút bạc nữa, nhưng bỏ qua chuyện khế ước, ngài thấy sao?" Tần Quyên hạ giọng, vẻ mặt lạnh lùng.

 

Chưởng quầy nghe đến An Địch Can thì do dự. An Địch Can là chỗ của đại quân Tây Chinh. Người này rốt cuộc có chức vụ gì?

 

Chưởng quầy không dám tùy tiện hỏi, nghĩ một hồi rồi nói, "Chuyện khế ước thì để chúng ta bàn thêm đã. Dù sao ngài cũng biết đấy, con số 3000 lượng ngày không nhỏ, lại quá hạn mất rồi, không thể yêu cầu tiền trang lập tức giao bạc trắng ra được. Còn phải chờ tính toán thu chi xong....Ngài để chúng ta bàn bạc ít hôm, trong lúc đó ta sẽ sai phòng thu chi kiểm kê bạc hiện có. Chuyện này chắc ngài cũng thông cảm được chứ?"

 

Tần Quyên mím môi, liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái, thu khế ước về lạnh giọng nói, "Cần bao nhiêu ngày?"

 

"Ba ngày, ba ngày là được." Chưởng quầy đáp.

 

"Được, nói phải giữ lời." Tần Quyên quay người rời đi.

 

Lúc này, chưởng quầy gọi thủ vệ của tiền trang tới, "Điều tra cẩn thận người này. Hắn từ đâu tới, là ai, đang làm gì...."

 

Nếu là quan viên thì đành phải chịu thôi.

 

Còn nếu là thân phận khác thì....

 

Tần Quyên đã lăn lộn ở chiến trường thảo nguyên và sa mạc nhiều năm, biết thừa sẽ bị điều tra rồi.

 

Hắn tìm một quán trọ ở thành tây, đăng ký mình là Bột Nhi Chỉ Cân (hoàng tộc Mông Cổ).

 

Không đăng ký tên, chỉ đăng ký họ.

 

Thực ra hắn đang mạo danh con trai thứ ba của Khoách Đoan vương, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi.

 

Tần Quyên vừa đặt chân lên lầu, người của tiền trang đã lần theo, vào hỏi thăm chưởng quầy quán trọ.

 

Tất cả quán trọ trong thành đều có chút quan hệ với tiền trang, chỉ cần đưa bạc sẽ có thông tin.

 

Chưởng quầy lập tức đưa sổ đăng ký cho người kia xem.

 

Người kia xem xong thì vội vàng đi ngay.

 

Khi về, gã báo cho chưởng quầy, thiếu niên tới nhà hôm nay mang họ Bột Nhi Chỉ Cân.

 

Chưởng quầy tiền trang sợ hãi, cảm thấy số bạc này có cho cũng không nuốt nổi. May sao ban ngày gã không từ chối thẳng thừng, cho nên bây giờ chỉ cần phòng thu chi sắp xếp xong là được.

 

Hôm sau, Tần Quyên đến tiền trang rất thuận lợi, chưởng quầy nói với hắn chưa đầy ba ngày nữa là có thể chuẩn bị bạc xong rồi, tổng cộng 2500 lượng.

 

Chỉ gửi có một thời gian đã bay mất 500 lượng rồi.

 

Tần Quyên mím môi, cột bốn cái rương trên hai con ngựa, cả hai đều chở vô cùng vất vả.

 

Rời khỏi tiền trang, Tần Quyên không về quán trọ mà tới một tiền trang khác trong thành.

 

Hắn nói ra tên một thuộc hạ của Tề Lâm và hỏi người này có từng ghé qua đây không.

 

Ban đầu, chưởng quầy cẩn thận quan sát hắn, hỏi hắn hỏi thăm người này làm gì.

 

Tần Quyên nói, "Người này là thủ hạ của ta, lúc lên đường thì đi cùng nhau. Năm ngoái, hắn gửi tiền ở chỗ các ngươi."

 

Tần Quyên nói vậy cũng có rủi ro. Ví dụ như Tề Lâm hay người của Tề Lâm không tới mà hắn lại báo họ tên như vậy sẽ khiến người của tiền trang nhận ra, có khả năng người gửi bạc ở đây đã không còn trên đời. Như vậy, còn lâu họ mới giao ra số bạc này.

 

Tần Quyên hỏi thế là vì hắn đã cân nhắc rất cẩn thận rồi. Hắn muốn biết bọn Tề Lâm còn sống không.

 

Chưởng quầy đáp, "Ta không gặp người nào tên như vậy cả.
"Vậy nửa năm nay có ai đến rút số bạc khoảng trên ngàn lượng không?"

 

"Chắc chắn là có rồi, nhiều là đằng khác." Chưởng quầy nói, "Nếu ngài không tới gửi bạc thì nên đi sớm đi."

 

Tần Quyên vẫn còn chưa thu thập đủ thông tin để xác minh Tề Lâm còn sống.

 

Hắn bực bội trong lòng, chỉ sợ mình không kìm chế được mà túm cổ áo chưởng quầy, bắt cho xem sổ sách.

 

Nhưng hắn lại mơ hồ có linh cảm, người của Tề Lâm đã đến lấy bạc. Sự mâu thuẫn ấy khiến hắn bực bội vô cùng.

 

Tần Quyên đành kiềm chế, dắt ngựa rời đi.

 

Tới thành đông, Tần Quyên dừng trước quán trọ hồi lâu.

 

Lúc chạng vạng, Đào Hoa trông thấy Tần Quyên đứng ở quán trọ đối diện cửa sổ phòng mình.

 

Tần Quyên có thể mau chóng tìm được bọn họ là nhờ bộ đạo phục của Tiểu Khúc Nhi treo ở cửa.

 

Sáng nay, Đào Hoa vừa mới giặt sạch rồi đem phơi khô.

 

Đào Hoa thấy Tần Quyên, Tần Quyên cũng biết Đào Hoa thấy mình, nhưng không nhìn sang mà chỉ lặng lẽ ra hiệu cho y, sau đó rời đi.

 

Đào Hoa ban đầu không hiểu, nhưng nghĩ một lúc liền hiểu ra ngay.

 

Lúc này, Cổ Nguyệt vừa về. Đào Hoa nói với Cổ Nguyệt và Tiểu Khúc Nhi, "Chúng ta thu dọn hành lý rời thành thôi."

 

Cổ Nguyệt định hỏi nhưng lại thôi, nhanh tay bế Tiểu Khúc Nhi đang khoanh chân trên giường, "Đừng đả tọa nữa. Mau xỏ giày rồi đi thôi."

 

Tiểu Khúc Nhi vội xỏ giày, gấp chăn, thu dọn hành lý.

 

Đào Hoa tất bật chuyển hành lý của họ xuống.

 

Lúc ba người họ ra khỏi thành thì đã nửa canh giờ trôi qua.

 

Tần Quyên mới rời thành 5 dặm thì đụng độ mười mấy tên nam nhân lực lưỡng.

 

Bọn họ không phải là theo dõi hắn mà là phục kích hắn ở đây từ trước.

 

Nhận ra điều này, Tần Quyên cũng hiểu, lúc hắn mang bạc ra khỏi tiền trang đã bị kẻ khác theo dõi rồi.

 

Vì đã định liệu từ trước nên hắn không lấy làm ngạc nhiên.

 

"Không muốn chết thì cút." Tần Quyên nói với họ bằng tiếng Mông Cổ.

 

Mấy tên kia dửng dưng như không. Có vẻ như họ nghe không hiểu.

 

Tần Quyên chẳng qua chỉ sợ làm người qua đường hoảng hốt.

 

Nhưng mà bá tánh ở Tây Vực cũng lợi hại thật, có đánh cướp ven đường mà họ vây xem như xiếc, còn biết đứng ở vị trí nào để xem cho an toàn.

 

Tần Quyên còn muốn thương lượng đôi câu nhưng một tên đã xông đến rồi.

 

Hắn nâng chân theo bản năng, đá văng tên đó.

 

Những tên khác ngẩn ra, nhìn nhau mấy cái, rồi quyết định đánh hội đồng.

 

Bọn họ dùng một loại đao nhỏ có thể giấu trong tay áo, không dài không ngắn, rất mảnh và sắc, nhìn từ xa chỉ như một nhánh cây.

 

Xem ra chúng đã có chuẩn bị từ trước rồi, còn cố ý chọn nơi tránh mắt quan binh.

 

Tần Quyên hừ lạnh một tiếng, thậm chí còn chẳng buồn rút đao bên hông.

 

Hắn thúc vào bụng Thất Ca. Ngựa dựng thẳng hai vó trước, đá văng một loạt người.

 

Bốn tên ngã nhoài ra đất.

 

Những tên này có lẽ chưa từng bị đánh bao giờ.

 

Chỉ mới ngã xuống đất thôi đã lăn lộn kêu oai oái.

 

Những tiếng hô hào cổ vũ vang lên xung quanh.

 

Tần Quyên định gọi chúng lại giáo huấn cho một trận, nhưng lại sự nhớ ra chúng không biết tiếng Mông Cổ.

 

Đám nam nhân không dám ở lại lâu, nhặt đao bỏ chạy.

 

Tần Quyên thong thả cưỡi ngựa đi tiếp một dặm đường. Không lâu sau, nhóm Đào Hoa đã thúc ngựa bắt kip.

 

"Cái gì đây...." Thấy hai rương đồ chất trên yên ngựa của Tần Quyên, họ không khỏi thắc mắc.

 

Tần Quyên nói với Đào Hoa, "Lấy cho ta ít vải."

 

Đào Hoa xuống ngựa, lấy vải đưa cho hắn.

 

Tần Quyên che kín mấy cái rương, quay nhìn bọn họ, "Ta ra ngoài làm việc chỉ vì mấy thứ này."

 

Hắn giải thích vậy, nhóm Đào Hoa cũng hiểu.

 

"Chúng ta tới Sát Xích, vòng đường vòng, tới Hổ Tư Oát Nhĩ, rồi Khả Thất Cáp Nhi, nhưng không vào thành. Bên ngoài thuận tiện hơn." Tần Quyên nói.

 

Hắn đã hẹn với Tề Lâm gặp lại nhau ở Khả Thất Cáp Nhi. Nếu Tề Lâm đi trước hắn thì rất có thể hắn đã đến Khả Thất Cáp Nhi rồi.

 

Qua một tháng, chậm nhất là hai tháng nữa, bọn họ cũng tới được đó.

 

Sau khi qua sa mạc ở Sát Xích, họ tổ chức sinh nhật cho Đào Hoa.

 

Bốn người quây quanh đống lửa, vui vẻ hát ca.

 

Một buổi tối vừa bình yên vừa hạnh phúc,

 

*

 

Họ đến nội cảnh Hổ Tư Oát Nhĩ đúng hôm sinh nhật Cổ Nguyệt. Trời còn chưa sáng, họ đã nhìn binh lính san sát đứng trước trạm gác để tra xét thương đội và bá tánh vào thành.

 

"Làm sao qua được bây giờ?" Cổ Nguyệt thấp giọng nói.

 

"Đừng hoảng. Nếu thật sự không có đường có đường nào khác thì cứ để họ kiểm tra, chưa chắc là không qua được." Tần Quyên trấn an.

 

"Chúng ta vòng sang hướng nam xem có tránh được không?" Đào Hoa đề nghị.

 

Tần Quyên gật đầu.

 

Hôm ấy là sinh nhật Cổ Nguyệt mà đến tận trưa, họ vẫn đang đi đường vòng. Ước chừng lúc chạng vạng, họ thấy không xuôi theo hướng nam được nữa mà quay sang hiớng tây.

 

Cứ tưởng đã tránh được Hổ Tư Oát Nhĩ rồi, ai mà ngờ....

 

Lại trông thấy tháp quan sát và hai trạm kiểm tra.

 

Cổ Nguyệt quát khẽ, "Mẹ nó, giờ sao đây?"

 

Họ còn chưa kịp trở tay đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ sau lưng vọng tới.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.