Tần Quyên rời khỏi thành từ hướng tây, đến một điểm nghỉ chân trên sa mạc. Nơi đó do các dịch binh lập nên để nghỉ lấy sức là tiếp thêm thức ăn nước uống.
Tần Quyên đợi ở đó 3 ngày. Hắn nghĩ Viết Viết nhất định sẽ theo hướng tây đến Khả Thất Cáp Nhi, nhưng chờ 3 ngày vẫn không gặp được.
Có lẽ hắn đến muộn mất rồi.
Đêm đó, có một thương đội đi ngang. Hắn hỏi thăm thì người ta nói quả thật có một đội quân đang tới, chừng trưa mai sẽ tới được đây.
Tần Quyên không sốt ruột nữa. Hắn nghỉ một giấc, định ngài mai sẽ đi hội hợp cùng quân đội.
Hắn trông thấy A Dịch Cát vào giữa trưa hôm sau. Khi ấy, mặt trời chói gắt trên cao, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống cổ.
"Sao đen đi nhiều thế?" A Dịch Cát cười, định vỗ vai Tần Quyên nhưng chợt phát hiện ra, Tần Quyên đã cao hơn mình một chút.
Trong chớp mắt, A Dịch Cát bỗng thấy bàng hoàng. Đứa trẻ năm xưa cao chưa đến eo hắn mà giờ đã sừng sững như thế này rồi....
Thời gian vụt trôi qua như một mũi tên, tháng năm chỉ trong cái chớp mắt.
"Ca...." Một lúc lâu sau, Tần Quyên mới nghẹn ngào gọi.
Một năm không gặp, hắn mất rất nhiều thời gian để giải thích những chuyện đã xảy ra.
Họ cưỡi ngựa đến chỗ Đại Vĩnh vương, Tần Quyên nhân thời gian đó vừa đi vừa kể.
Lúc thấy Đại Vĩnh vương cưỡi trên yên ngựa uy phong lừng lững, Tần Quyên sững cả người.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907218/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.