Lúc Tần Quyên mơ hồ nhận ra Ninh Bách có lẽ không còn ở trong doanh nữa thì đã là giờ cơm trưa của ngày hôm đó rồi.
Khiên Giác thiên hộ chưa bao giờ ngồi ăn cùng bọn họ mà hôm nay lại dùng bữa chung. Có lẽ người khác cho rằng vì Vạn Khê đại nhân đang ở đây nên Khiên Giác muốn trò chuyện với Vạn Khê.
Nhưng việc hầu chuyện quan viên đến từ Đại Đô đáng lẽ phải là việc của đại tướng quân, trong khi Khiên Giác là tướng trung thành của Ninh Bách, lúc nào ăn cơm cũng ngồi trước mặt Ninh Bách.
Tần Quyên nhanh chóng nghĩ đến số sắt của Ninh Bách, có lẽ lúc này hắn đã xuất phát cùng với Tề Lâm rồi.
Nghĩ vậy, Tần Quyên lập tức đứng lên.
Hỏng bét! Sao hắn có thể vì một đêm sung sướng mà quên mất chuyện này.
Vạn Khê thấy hắn đứng dậy, bèn nhìn theo.
Tần Quyên nói, "Ta no rồi, chư vị cứ thong thả."
Tần Quyên bước nhanh đến chỗ quân y doanh.
Dù thắng được một trận, tạm thời giản quyết tình hình nguy nan cho thành Hổ Tư Oát Nhĩ, nhưng Ninh Bách không bằng lòng với yêu cầu của Tần Quyên, thả Lâm Trầm An.
Còn hạ lệnh, đại chiến chưa kết thúc thì không cho Tần Quyên và Lâm Trầm An gặp nhau.
Lính bên ngoài quân y doanh lập tức ngăn hắn lại.
Tần Quyên tự tiện xông vào lần này chẳng phải lần đầu. Tuy Ninh Bách không thả Lâm Trầm An ra nhưng cũng không coi y như nô lệ nữa, cho y đến ở tạm tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907226/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.