Họ đến được Sơ trấn vào rạng sáng ngày thứ bảy. Triệu Hoài Chi sai vài tiểu thân tín vào trong trấn tìm chim ưng của họ.
Thật ra, người của Bá Nha Ngột thị cũng thấy rất lạ. Vì sao chim ưng không ẩn mình trong các khu rừng ven trấn để chờ mà lại ở trong trấn.
Ưng sư đã huýt sáo mấy lần nhưng chim ưng cứ mãi bay lòng vòng trên bầu trời Sơ trấn chứ không chịu ra.
Triệu Hoài Chi ngờ vực, "Trong thành có mật thám của ta sao?"
Rất có khả năng.
Nhưng Triệu hoài Chi nhớ rõ, cha y lẫn cả cha của ông ấy đều không lập trang cơ ở nơi này.
Liệu có phải sau khi sau khi trang cơ cách chỗ họ gần nhất bị người ta tìm cách tiêu diệt, có một mật thám nào đó đã trốn được tới đây?
Vậy thì tại sao bao lâu nay người đó không liên hệ với các mật thám khác?
Chẳng hiểu sao Triệu Hoài Chi cứ luôn có linh cảm chẳng lành.
:Đán Mộc nói huấn ưng sư các ngươi rất thiếu người, chẳng lẽ ở đây còn huấn ưng sư nào khác?" Tần Quyên nhìn Triệu Hoài Chi.
Triệu Hoài Chi gật đầu, "Chắc chắn là có. Chim ưng chỉ nghe lời người nuôi lớn nó, hoặc là huấn ưng sư thôi."
Chim ưng này do Đán Mộc nuôi, không tiếp xúc quá nhiều với các huấn ưng sư của Bá Nha Ngột thị.
Nhưng con chim ưng này cũng từng mắc sai lầm một lần. Đã qua lâu rồi, không biết Tần Quyên còn nhớ hay không. Vài năm trước ở thành La Bặc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907242/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.