Thấy vẻ mặt hoang mang của Ngột Đa Đa, Tần Quyên đành giải thích, "Đây là một từ tiếng Hán, nói trong tiếng Duy Ngô Nhĩ thì là một loại bệnh truyền nhiễm từ một thứ gọi là ôn*. Ôn là nguồn gốc của bệnh tật. Ai tiếp xúc với người mang thứ ôn này đều có thể bị lây bệnh."
*Ôn : Hiểu sương sương là mầm bệnh, theo ngôn ngữ thời nay thì là vi rút đó.
Ngột Đa Đa nghe rất chăm chú, lập tức bị Tần Quyên thuyết phục.
"Đại nhân, ngài là quân y sao?" Ngột Đa Đa hỏi.
Tần Quyên lắc đầu.
Ngột Đa Đa nghiêm túc nói, "Nhưng sao ngài còn giải thích rõ ràng hơn cả quân y nữa. Hiểu biết của ngài về ôn dịch lẫn phong hàn đều rất đáng nể."
"........" Tần Quyên không biết nên nói gì trước thái độ sùng bái của đối phương. Chẳng qua hắn chỉ chăm đọc sách nên biết tới thứ gọi là ôn dịch này thôi.
Tần Quyên bảo A Táo Đông cùng vài người ở lại, bản thân hắn cùng Ngột Thấm Đài quay về.
Về tới nơi, vào trong phòng, còn chưa kịp thay quần áo, Đán Mộc đã đến tìm hắn. Đán Mộc khoanh tay trước cửa, nói, "Công tử bảo ta nói với ngươi, nếu cần quân y thì có thể tới tìm ngài ấy. Quân y của Bá Nha Ngột thị là giỏi nhất trên thảo nguyên."
Lời này không phải nói quá, nhưng Tần Quyên sẽ không có ý định hỏi mượn quân y. Hắn chỉ thắc mắc, "Các ngươi sắp xếp người bên cạnh ta à?"
"......" Đán Mộc ngẩn ra.
Tần Quyên có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907254/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.