🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy vẻ mặt hoang mang của Ngột Đa Đa, Tần Quyên đành giải thích, "Đây là một từ tiếng Hán, nói trong tiếng Duy Ngô Nhĩ thì là một loại bệnh truyền nhiễm từ một thứ gọi là ôn*. Ôn là nguồn gốc của bệnh tật. Ai tiếp xúc với người mang thứ ôn này đều có thể bị lây bệnh."

 

*Ôn : Hiểu sương sương là mầm bệnh, theo ngôn ngữ thời nay thì là vi rút đó.

 

Ngột Đa Đa nghe rất chăm chú, lập tức bị Tần Quyên thuyết phục.

 

"Đại nhân, ngài là quân y sao?" Ngột Đa Đa hỏi.

 

Tần Quyên lắc đầu.

 

Ngột Đa Đa nghiêm túc nói, "Nhưng sao ngài còn giải thích rõ ràng hơn cả quân y nữa. Hiểu biết của ngài về ôn dịch lẫn phong hàn đều rất đáng nể."

 

"........" Tần Quyên không biết nên nói gì trước thái độ sùng bái của đối phương. Chẳng qua hắn chỉ chăm đọc sách nên biết tới thứ gọi là ôn dịch này thôi.

 

Tần Quyên bảo A Táo Đông cùng vài người ở lại, bản thân hắn cùng Ngột Thấm Đài quay về.

 

Về tới nơi, vào trong phòng, còn chưa kịp thay quần áo, Đán Mộc đã đến tìm hắn. Đán Mộc khoanh tay trước cửa, nói, "Công tử bảo ta nói với ngươi, nếu cần quân y thì có thể tới tìm ngài ấy. Quân y của Bá Nha Ngột thị là giỏi nhất trên thảo nguyên."

 

Lời này không phải nói quá, nhưng Tần Quyên sẽ không có ý định hỏi mượn quân y. Hắn chỉ thắc mắc, "Các ngươi sắp xếp người bên cạnh ta à?"

 

"......" Đán Mộc ngẩn ra.

 

Tần Quyên có chút khó chịu, nói rồi bắt đầu cởi áo. Hắn ném quần áo xuống đất, đúng lúc đó lại có nô tài khiêng nước ấm vào, Đán Mộc đành phải nhường đường.

 

Bọn họ đặt nước tắm xuống rồi cầm quần áo bẩn đi ra.

 

Tần Quyên nhìn về phía Đán Mộc, "Ngươi không định đi à?"

 

"Ta chưa thấy ngươi nói gì thì đi làm sao? Ngươi có cần quân y không, nếu cần thì ta dẫn đến cho ngươi."

 

"Tạm thời chưa trả lời ngươi được." Tần Quyên vòng ra sau bình phong, chuẩn bị tắm rửa.

 

"Hừ." Đán Mộc nghển cổ nhìn thoáng vào trong. Lúc này, Tần Quyên đã c** s*ch cả thân trên rồi.

 

Đán Mộc đỏ bừng mặt nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn lén.

 

Tần Quyên lạnh lùng liếc mắt một cái mới khiến y rụt cổ chạy biến.

 

"Không biết ăn uống cái gì mà dáng người đẹp như vậy." Đán Mộc nói rồi còn tự sờ ngực mình. Tuy y không sợ lạnh, mùa đông vẫn ăn mặc phong phanh, nhưng vóc dáng không được vạm vỡ, rắn chắc như Tần Quyên.

 

Làm thế nào mới được như vậy?

 

Nói thật, Đán Mộc lấy làm ghen tị, nhưng càng ghen tị với công tử hơn....Ghen tị vì công tử được quấn quýt ở cạnh Tần Quyên, không bị Tần Quyên đuổi đi.

 

Tần Quyên tắm rửa thay quần áo xong, bấy giờ đã canh ba gà gáy. Hắn xới củi trong lò lửa cho cháy, rồi lên giường đi ngủ.

 

Hôm sau, A Táo Đông trở về với hai mắt quầng thâm.

 

"Sao vậy?" Tần Quyên hỏi.

 

"Bận rộn cả đêm, thu được dược liệu rồi, nhưng vẫn có người chết. Mấy người nhiễm bệnh lâu ngày không cứu được nữa, bất cẩn có khi còn khiến cả các lang trung lẫn quân y của ta nhiễm bệnh." A Táo Đông báo cáo.

 

Tần Quyên nghe mà căng thẳng trong lòng. Đúng lúc này, Ngột Thấm Đài lại hối hả đi về phía phòng hắn.

 

Ngột Thầm Đài vừa vào đã nhìn sang Tần Quyên, "Dịch binh tới, nói trong quân có người nhiễm phong hàn, sau đó mấy chục người chết rồi."

 

"....." Cuối cùng chuyện Tần Quyên không mong muốn nhất đã xảy ra.

 

Bỗng nhiên, hắn bắt đầu lo cho A Dịch Cát. Hắn bảo Ngột Thấm Đài đi tìm quân y của Đóa Nhan thị bọn họ để bàn cách đối phó, sau đó đi ra ngoài.

 

"Ngươi định đi đâu?"

 

"Ta sẽ nghxi cách, còn phải phái người báo cho lang trung khắp thành về ôn dịch. Hễ gặp người nhiễm phong hàn thì đưa hết về khu phố cũ, không được phân tán, đồng thời hạn lệnh đóng kín cửa thành, nội bất xuất ngoại bất nhập."

 

Tần Quyên nói liền một mạch, khiến cho Ngột Thấm Đài nghe tai này lọt tai kia, không hiểu chuyện gì. Dù sao hắn chỉ là một cậu ấm thế gia, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này.

 

Lúc định hỏi lại thì Tần Quyên đã đi mất.

 

Trên nền tuyết đang bắt đầu tan, Tần Quyên cưỡi Thất Ca rời thành.

 

Lúc ra đến cổng thành, Tần Quyên lặp lại những gì mình vừa nói với Ngột Thấm Đài cho tướng sĩ canh gác.

 

Các tướng sĩ không biết trong thành xảy ra ôn dịch, cũng không biết đại quân ngoài tiền tuyến cũng bị ôn dịch làm cho lao đao.

 

Cho nên lúc nghe Tần Quyên nói, họ không dám tin ngay.

 

Tần Quyên đành phải giải thích một hồi.

 

Một đội kỵ binh lập tức tỏa đi các thôn làng lân cận, thông báo với các lang trung rằng trong thành có ôn dịch hoàng hành. Nếu bá tánh lui tới đây mà mắc phong hàn thì phải đưa vào thành chữa trị.

 

*

 

Sau khi ra khỏi cổng thảnh, Tần Quyên muốn đến thương binh doanh để tìm Triệu Hoài Chi.

 

Sáng nay Triệu Hoài Chi cũng mới nhận tin, biết đại quân đang gặp ôn dịch. Sau một hồi cân nhắc, y sai một vị quân y trẻ tuổi của Bá Nha Ngột thị đi theo dịch binh.

 

Y vừa sắp xếp xong chưa lâu thì Tần Quyên tới.

 

Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi chỉ khoác mỗi một tấm áo lông cừu ngồi bên cạnh bàn, bếp lửa bên cạnh thì đã tắt, hắn lập tức nhíu mày mắng thầm mấy câu, nhanh chân đi tới tủ của Triệu Hoài Chi, lấy thêm quần áo.

 

"Sao không chịu mặc ấm vào?" Thiếu niên lang bực bội hỏi.

 

Hắn mang áo choàng đến, định khoác cho Triệu Hoài Chi thì ngạc nhiên trông thấy một đôi bàn chân trắng như tuyết trên tấm thảm lông....

 

Mẹ kiếp!

 

"Đang cái thời tiết nào mà ngươi dám đi chân trần?"

 

Mùng 9 tháng 3, giá lạnh tê tái. Tuy tuyết đã tan nhưng gió rét buốt xương, còn rét hơn cả khi tuyết phủ.

 

"Ngươi không muốn sống nữa à!" Lang nhi không biết cái dáng vẻ sốt ruột của mình bị hồ ly gian xảo kia quan sát hết. Lúc này y còn đang mừng thầm trong bụng.

 

Triệu Hoài Chi không sợ lạnh. Do nhân hoàng từng ở trong cơ thể y, tuy tra tấn y hai mấy năm nhưng cũng có cái lợi là khiến y chống chịu giá rét rất tốt. Đến cả sau khi nhân hoàng đi rồi, y vẫn không sợ lạnh.

 

Triệu Hoài Chi mỉm cười, bỗng nhiên vươn tay nâng cằm Tần Quyên. Tần Quyên ngây ra nhưng không tránh né, kệ cho y động chạm.

 

Lúc này Tần Quyên mới phát hiện ra, tay Triệu Hoài Chi rất ấm.

 

"Nhân hoàng đang ở trong người ngươi, sao ngươi còn sợ lạnh?" Y ôn tồn hỏi, dáng vẻ đẹp đẽ mê người.

 

Tần Quyên lúc này mới tránh khỏi tay y, bực bội x** n*n cằm, "Ta sợ lạnh từ nhỏ."

 

Một câu ta sợ lạnh từ nhỏ khiến cho Triệu Hoài Chi im bặt.

 

Câu nói ấy tóm tắt toàn bộ thời niên thiếu thê thảm, bơ vơ của hắn.

 

Hắn là người Tống, sinh ra nơi vùng sông nước Giang Nam, đến năm 6 tuổi cũng mới chỉ một hai lần thấy tuyết.

 

"Trước khi vào Cát Cáp Bố doanh, ta ở trại nô lệ Mông Cổ, đúng mùa lũ sông Hoàng Hà." Nhớ lại những ngày ấy, ngay cả Tần Quyên cũng cảm thấy mơ hồ.

 

"Khi đó lạnh lắm, trong ngoài hố tù binh đều lạnh. Cha ta mắc bệnh lâu ngày, trời lạnh mà không có cơm ăn nước uống, ruột gan xoắn vào nhau, không chịu đựng nổi. Trước khi sứ giả đến chuộc thì đã qua đời rồi."

 

Đây là lần đầu tiên Triệu Hoài Chi nghe Tần Quyên nghiêm túc kể về cái chết của cha mình như thế. Trong quân doanh trống trải chỉ có hai người, câu chuyện năm xưa khiến bầu không khí còn lạnh hơn gió tuyết.

 

Triệu Hoài Chi muốn vươn tay ôm hắn vào lòng, nhưng lang nhi kiêu hãnh đứng thẳng sống lưng, không muốn biểu hiện ra chút yếu đuối nào trước mặt hồ ly của hắn. Lúc này, hắn không muốn ôm hay được ôm, như thể nói với người cha quá cố của mình, hắn chẳng những sống sót mà còn trở nên mạnh mẽ rồi.

 

Triệu Hoài Chi dịu dàng nói, "Khi đó, Đại Tống mang tiền đến chuộc, lẽ ra ngươi sẽ không bị bỏ lại mới đúng. Mỗi hộ có 1 người được chuộc về. Nhưng ngươi không về, tức là đã bị kẻ khác thay thế đúng không?"

 

Y thoáng liếc thấy bờ vai Tần Quyên khẽ run lên, trong lòng cất tiếng thở dài.

 

Lang nhi thuở nhỏ chẳng những phải chứng kiến người thân qua đời, còn phải chịu tổn thương như vậy.

 

Vậy mà sau đó, Tần Quyên không tha hóa biến chất, mà vẫn giữ được tấm lòng trong sáng chân thành, đúng là một kỳ tích.

 

"Người của Ngưu gia đã thay thế ta. Ngưu gia muốn đưa con ông ta về....Mấy năm nay, ta vẫn luôn tìm kiếm xem bọn họ ở đâu. Ngưu Đại Lang thay thế ta, thì có thể bây giờ hắn đang dùng tên ta...."

 

Người Mông Cổ nhận tiền của người Tống để trao trả tù binh, khi ấy sẽ tiến hành đăng ký hộ tịch. Cha con Ngưu Đại lang mà muốn cùng được chuộc về thì không thể nào cùng mang họ Ngưu.

 

"Không đúng." Triệu Hoài Chi nhìn hắn, "Vẫn có một khả năng là họ dùng tên giả. Miễn không phải họ Ngưu là có thể được chuộc ra rồi."

 

Tần Quyên lắc đầu, "Nhưng khi chúng ta bị bắt vào trại nô lệ Mông Cổ cũng phải đăng ký. Ngươi là gia chủ Bá Nha Ngột thị, chắc ngươi cũng hiểu. Một khi đăng ký thì không ai có thể chạy thoát, trừ khi chết."

 

"Ta hiểu. Ngươi lầm ý ta rồi. Ta muốn nói rằng, hắn sẽ dùng tên ngươi, nhưng có khả năng dùng chữ quyên trong chim quyên, hoặc chữ quyên trong cầm quyên."

 

Nét cười dịu dàng của Triệu Hoài Chi chẳng những trấn an Tần Quyên mà còn khiến nút thắt bấy lâu trong lòng hắn được tháo mở.

 

"Ta chưa từng nghĩ đến điều này."

 

Triệu Hoài Chi gật đầu, "Ừ.....Ngoài ra, ngươi làm sao có thể khẳng định họ không về Tống quốc? Chắc chắn họ biết, sau lần trao đổi tù binh đó mà bỏ lỡ cơ hội về Tống quốc thì sau này khó mà có cơ hội thứ hai."

 

"Ta cảm giác họ không về...." Tần Quyên không kể ra chuyện năm 11 tuổi, hắn vô tình thấy một ai đó rất giống Ngưu Bá ở Đại Đô. Hắn vừa chắc chắn lại vừa không chắc chắn.

 

Triệu Hoài Chi gật đầu, "Ngươi suy đoán vậy cũng có lý. Hoặc là trong hai cha con họ, chỉ một người về Tống quốc mà thôi."

 

"Vậy là Ngưu Đại Lang dùng tên của ta để trở về?" Nghĩ đến đây, Tần Quyên giận đến mức muốn giết người.

 

Triệu Hoài Chi thấy vậy, bèn nắm lấy cổ tay hắn, bình tĩnh nói, "Ngươi nghĩ xem, nếu Ngưu Đại Lang về, họ còn dám dùng tên ngươi sao? Dù sao ngươi vẫn còn tổ mẫu và muội muội, còn hàng xóm láng giềng. Ai cũng biết hắn tên Ngưu Đại Lang, cho nên sau khi hắn về, hắn vẫn dùng hộ tịch của chính mình. Dù sao, sau khi về đến Tống quốc thì hộ tịch ghi chép ở Mông Cổ cũng không có ý nghĩa gì nữa."

 

Tần Quyên nghĩ cẩn thận một hồi, cơn giận cũng vơi đi.

 

"Vậy nên ngươi cứ tra thẳng cái tên Ngưu gia kia đi." Triệu Hoài Chi lại nói, "Nếu ông ta chọn ở lại đây thì cũng không tránh được con đường kinh thương buôn bán. Ngươi cứ tra từ các thương đội, lâu ngày sẽ ra."

 

Thương đội rất nhiều, tìm người như mò kim đáy biển. Triệu Hoài Chi nói vậy chẳng qua chỉ để an ủi Tần Quyên.

 

Triệu Hoài Chi tin rằng muốn tra được quê quán của Tần Quyên thì phương án khả thi nhất vẫn là tìm vị thúc thúc nọ.

 

Y đã gửi bồ câu đưa thư, sai thám tử tra hết toàn bộ dữ liệu về các quan viên Tống quốc từ hàng ngũ phẩm trở lên.

 

Nhanh thì hai tháng, chậm thì nửa năm.

 

"Khoan nói chuyện này. Trước mắt, cho ta mượn quân y của ngươi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.