"Hồ Hồ, ngươi giận đấy à?" Hắn mở to mắt, dè dặt hỏi.
Triệu Hoài Chi khẽ nhướn mày, nhìn lai hắn, giọng nói nhẹ bẫng như không, "Chẳng lẽ ta không nên giận?"
"........" Thiếu niên lang này đúng là đầu gõ, cái hay không nói chỉ nói cái dở, nhưng mà hắn cũng không ngốc thật sự. Tần Quyên liền giang hai tay, ôm chặt Triệu Hoài Chi, "Hồ Hồ, ta nhớ ngươi lắm."
Nói câu này xong mà mặt Tần Quyên cũng đỏ như tôm luộc....Hắn không biết mình có cái bản lĩnh lừa tình thế đấy.
Triệu Hoài Chi càng cau mày, chắc hẳn đang suy nghĩ xem Tần Quyên có mưu đồ gì. Tuy vậy, hai má y vẫn không giấu được ánh đỏ.
"Nhớ ta?" Y hỏi mà như không.
"Ừ ừ, nhớ lắm." Tần Quyên gật đầu liên tục.
"Vậy ngươi nghe lời Vạn Khê hay nghe lời ta?" Triệu Hoài Chi nheo mắt.
"........" Thiếu niên lang ngây người như bị người ta gõ cho một gậy vào đầu.
"Ta....Ta đương nhiên nghe Hồ Hồ." Hắn cắn môi, giọng có phần run rẩy.
Triệu Hoài Chi muốn gõ hắn một trận, nhưng giơ tay lên rồi lại không nỡ hạ xuống.
Con sói ngốc này đúng là có bản lĩnh khiến y tức chết.
"Nghe ta mà còn đi giúp Vạn Khê? Xem ra ngươi thích Vạn Khê hơn rồi."
"Không phải đâu, Hồ Hồ! Oan cho ta lắm!" Cái tội này Tần Quyên quyết không nhận.
Cái gì mà thích Vạn Khê hơn? Tên chó má đó làm sao sánh với Hồ Hồ?
"Bị Vạn Khê lừa, cảm thấy thế nào?"
"........." Tần Quyên mím
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907264/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.