Hóa ra hồ ly kia làm gì với hắn, mọi người đều rõ như ban ngày!
Đêm qua hắn bị ngược đãi, bị ghẻ lạnh, rách rưới thê thảm đến thế mà không ai an ủi một câu.
Tần Quyên càng nghĩ càng tủi....
Na Biệt Chi thấy hắn mím chặt môi, tưởng hắn ngượng ngùng, bèn bật cười thành tiếng.
Tần Quyên nhìn lên đầy thắc mắc, mặt cũng bất giác đỏ lên. Hắn vốn dễ đỏ mặt, giờ lại không biết tại sao bị Na Biệt Chi chê cười, trông hết sức lúng túng.
"Ngươi đừng cuống, không phải ta chế nhạo ngươi đâu." Na Biệt Chi quả thật chưa bao giờ cười đã đời như vậy.
"Ta và Hồ Hồ có thể xem là bằng hữu. Nói thế nào nhỉ, bọn ta quen nhau từ bé, ít nhất là ta luôn coi y như bằng hữu thân thiết." Na Biệt Chi mỉm cười, "Hồi cha Hồ Hồ và cha ta đều còn sống, họ thường đến thăm nhà nhau, uống rượu hát ca. Ta và Hồ Hồ cũng quen nhau khi ấy. Nhớ lại, những ngày tháng đó quả thực rất vui."
Tần Quyên hiểu, Na Biệt Chi thật ra chỉ đang muốn giải thích rằng quan hệ của hắn với Hồ Hồ không như với những người khác. Ít nhất, hắn vẫn luôn luôn coi Hồ Hồ là bằng hữu của mình.
Và vì là bằng hữu nên mới quan tâm.
Hai người im lặng một hồi, mãi đến khi vài bóng hoa nắng chiếu vào thư án.
"Không phải y phạt ta." Tần Quyên lí nhí nói, có chút ngập ngừng, "Là tại ta sai."
Na Biệt Chi gật đầu, cũng không có ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907265/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.