Thiếu niên lang kiêu ngạo kia thật ra lại là một người tinh tế, có thể quan sát thấy đôi chân mày Na Biệt Chi thoáng buông lỏng khi nhắc đến nữ tử người Tống kia.
Đúng, có lẽ hắn đã sớm từ bỏ mối tình này, thậm chí đã quên, nhưng khi nhắc lại, nét mặt vẫn không lừa được người ta.
Là sự nhẹ nhõm sau khi buông bỏ, không còn liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt nữa.
Tần Quyên chợt lĩnh ngộ đôi phần, có lẽ tình yêu trên đời này nên tồn tại như ánh trăng ven rừng. Có dịu dàng, có ấm áp, có thấu hiểu, nhưng không cần mãnh liệt, cũng đừng có bi thương. Đôi khi, ngay cả lời hẹn thề cũng chẳng cần đến.
Khi tới thì ngọt ngào, khi đi thì bình thản.
Gặp được đúng người, có thể cùng nhau nhìn về một hướng, đã là tốt lắm rồi.
Hắn hít sâu một hơi, rồi bật cười.
Na Biệt Chi nhìn hắn, tuy hơi thắc mắc nhưng cũng bị sự vui sướng của hắn ảnh hưởng. Đó cũng là suy nghĩ của Na Biệt Chi vào lần đầu trông thấy đứa trẻ này.
Một đứa bé ngoan.
Tần Quyên không phụ sự kỳ vọng, mau chóng trưởng thành.
Xong ván cờ đó, Tần Quyên chuẩn bị đi về.
"Ta bảo dì Dung làm chút đồ ăn, ăn xong hẵng về."
"Muộn rồi, không làm phiền nữa." Tần Quyên nói, "Na Biệt đại nhân, buổi tối không nên ăn nhiều."
Hắn quay về tắm rửa rồi lăn ra ngủ, những phiền muộn lúc trước đều vứt ra sau đầu.
Hôm sau, Tần Quyên bị bọn Tùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907267/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.