"Thôi bỏ đi, nói với ngươi cũng được. Đôi chùy này là của một vị bằng hữu của ta. Ngươi không dùng thứ này, giữ lại có ích gì đu. Bán cho ta, để ta làm đồ tưởng niệm." Tần Quyên đành phải nhịn cơn nóng giận, hòa hoãn nói với Ngột Lâm Nộ.
Ngột Lâm Nộ không đấu võ mồm với hắn nữa, nhìn hắn đầy thắc mắc.
"Ngươi tránh ra. Chuyện này để sau tính tiếp." Ngột Lâm Nộ muốn bỏ đi.
Tần Quyên ngăn hắn lại, "Vậy ngươi nhớ giữ lời."
"......" Ngột Lâm Nộ lạnh mặt, roi ngựa thoáng run lên, nhưng rồi dứt khoát dong ngựa đi vào bãi săn.
"Đánh rồi à?" Sau một hồi trống, những tiếng xôn xao phấn khích bắt đầu vang lên.
Tần Quyên cũng nhìn về phía bãi săn.
Trên bãi săn đã bắt đầu có một cặp giao đấu. Ai nấy đều mặc trọng giáp toàn thân cả người lẫn ngựa.
Không nghi ngờ gì nữa, Khoách Đoan vương muốn phô trương sức mạnh của quân đội Mông Cổ, tuyên bố với tất cả mọi thế lực rằng thủ hạ dưới trướng hắn ai ai cũng có trọng giáp và binh khí hạng nhất.
Tần Quyên không hiểu,, để hai kỵ binh mặc giáp toàn thân giao đấu làm gì? Chẳng lẽ KHoách Đoan vương muốn thử xem ai có khả năng đâm hỏng giáp đối phương trước....
"........" Tần Quyên theo dõi trận đấu được một lúc. Có lẽ hai người giao đấu trên bãi săn cũng cảm thấy vô vị nên giao chiến một hồi rồi rơi đi.
Cặp đấu tiếp theo là giữa hai vị tướng mà hắn quen, đấu vật trọng giáp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907275/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.