"Sao nào? Không phải ông ta muốn ta đến đút thuốc tận giường đấy chứ?" Tần Quyên nhướn mày chế nhạo.
Đóa Nô Tề biết tên nhóc này không có ý xấu, nói vậy chẳng qua là do tính bốc đồng của tuổi trẻ thôi. Tuy nhiên, ông ta cũng không nhịn được mà trêu chọc, "Ngươi đã 19 tuổi rồi, sao hơi tí là sinh thói trẻ con vậy?"
"Ai sinh thói trẻ con? Trước giờ lão tử lúc nào cũng vậy."
"......." Đóa Nô Tề bị thái độ ngang như cua của hắn làm cho cứng họng. Lão nghĩ chắc nên rút lại câu "tên nhóc này không có ý gì xấu." Không, tên nhóc này chính là bề ngoài tỏ vẻ thản nhiên nhưng chẳng biết trong bụng tính toán cái gì. Tất nhiên so với người nào đó thì hắn vẫn tốt tính chán. Dù bụng dạ tính kế nhưng khi thực hiện cũng nói rõ với người ta, không đánh lén sau lưng.
Đóa Nô Tề không trêu hắn nữa, chỉ giơ ngón tay trước miệng ra hiệu cho hắn im lặng.
Tần Quyên cũng không nói nữa. Khoách Đoan vương muốn gặp hắn, đi thì đi.
*
Lúc đi ngang qua viện của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, hắn thấy cánh cửa đang đóng chặt.
Nhìn vậy thì có lẽ Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đang không ở Lương Châu. Hắn ra ngoài lúc nào, hẳn là từ tối hôm qua.
Sáng hôm qua vẫn còn thấy Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi đến chỗ Khoách Đoan vương mà.
*
Khoách Đoan vương dưỡng bệnh ở một nơi yên tĩnh giữa cánh rừng sau núi, từ đây đến đó mất tận hai khắc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907276/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.