Tần Quyên lạnh lùng liếc mắt, "Sao? Không bằng lòng à?"
Trịnh Sinh Bách sửng sốt một hồi, rồi nói, "Vạn lão cẩu!"
Tần Quyên, "........"
Khi nghe Trịnh Sinh Bách ngoan ngoãn gọi Vạn lão cẩu, chẳng hiểu sao trong lòng hắn không cảm thấy hả hê như đã tưởng tượng, thậm chí lại có chút lúng túng, tay giật giật, hết nắm rồi buông không biết bao nhiêu lần.
Trịnh Sinh Bách nhìn hắn thở dài, "Ta gọi vậy ngài cũng không cảm thấy thoải mái mà. Thật ra hai vị đều rất quan tâm đến nhau nhưng không chịu thừa nhận thôi."
"Ai quan tâm đến tên cẩu tặc đó! Hắn chính xác là một tên chó má chứ không phải người! Năm lão tử 11 tuổi, hắn đã định giết ta một lần rồi. Khi ấy hai ta cưỡi chung một con ngựa để chạy trốn, hắn coi ta là gánh nặng nên đẩy ta xuống ngựa. Chỉ có tên ngốc như ta mới tin tưởng hắn lần thứ hai!" Dương như muốn phát tiết mọi bất mãn trong lòng, Tân Quyên chửi mắng một hồi rồi mở cửa đi ra.
Hắn tức cái gì chứ?
Rốt cuộc là tức giận vì cái gì?
Hắn không hiểu nổi. Rõ ràng Trịnh Sinh Bách nắm trong tay của cải huyết mạch của ít nhất hai phía nam bắc Đại Âm sơn, đồng thời có thể là gia nghiệp tâm huyết cả đời của Vạn Khê.....Một tên tiếc mạng như Vạn Khê vì sao lại giao Trịnh Sinh Bách cho hắn?
Vạn Khê rốt cuộc đang làm trò gì?
Đúng, hắn giận vì không biết có phải Vạn Khê đã biết chuyện gì hay không!
Có phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907278/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.