🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tần Quyên lạnh lùng liếc mắt, "Sao? Không bằng lòng à?"

 

Trịnh Sinh Bách sửng sốt một hồi, rồi nói, "Vạn lão cẩu!"

 

Tần Quyên, "........"

 

Khi nghe Trịnh Sinh Bách ngoan ngoãn gọi Vạn lão cẩu, chẳng hiểu sao trong lòng hắn không cảm thấy hả hê như đã tưởng tượng, thậm chí lại có chút lúng túng, tay giật giật, hết nắm rồi buông không biết bao nhiêu lần.

 

Trịnh Sinh Bách nhìn hắn thở dài, "Ta gọi vậy ngài cũng không cảm thấy thoải mái mà. Thật ra hai vị đều rất quan tâm đến nhau nhưng không chịu thừa nhận thôi."

 

"Ai quan tâm đến tên cẩu tặc đó! Hắn chính xác là một tên chó má chứ không phải người! Năm lão tử 11 tuổi, hắn đã định giết ta một lần rồi. Khi ấy hai ta cưỡi chung một con ngựa để chạy trốn, hắn coi ta là gánh nặng nên đẩy ta xuống ngựa. Chỉ có tên ngốc như ta mới tin tưởng hắn lần thứ hai!" Dương như muốn phát tiết mọi bất mãn trong lòng, Tân Quyên chửi mắng một hồi rồi mở cửa đi ra.

 

Hắn tức cái gì chứ?

 

Rốt cuộc là tức giận vì cái gì?

 

Hắn không hiểu nổi. Rõ ràng Trịnh Sinh Bách nắm trong tay của cải huyết mạch của ít nhất hai phía nam bắc Đại Âm sơn, đồng thời có thể là gia nghiệp tâm huyết cả đời của Vạn Khê.....Một tên tiếc mạng như Vạn Khê vì sao lại giao Trịnh Sinh Bách cho hắn?

 

Vạn Khê rốt cuộc đang làm trò gì?

 

Đúng, hắn giận vì không biết có phải Vạn Khê đã biết chuyện gì hay không!

 

Có phải Vạn Khê thực sự là biểu ca của hắn, đồng thời cũng là cháu gọi Lâm Trầm An bằng cữu cữu?

 

Hắn giận vì, Vạn Khê nếu có lòng thì đừng đem tiền bạc ra bù đắp cho hắn!

 

Chắc chỉ có nhiêu đó nguyên cớ thôi....

 

Trịnh Sinh Bách nghe hắn kể chuyện xảy ra năm 11 tuổi, có thể hình dung được đứa bé này lúc ở Cáp Cáp Bố doanh đã trải qua không biết bao nhiêu khổ ải gian nan cũng không để bụng, nhưng rất để bụng chuyện Vạn Khê đẩy mình xuống ngựa.

 

Chứng tỏ khi ấy Tần Quyên thật sự bị tổn thương.

 

Vạn Khê là kẻ biết cân nhắc lợi hại, tính toán đại cục, ông ta hiểu.

 

Ông ta cũng hiểu Tần Quyên hồi ấy chỉ là một đứa trẻ, sống vì tình cảm là chính. Cho nên chắc Tần Quyên đã thực sự tin tưởng Vạn Khê mới cảm thấy bị tổn thương khi Vạn Khê phản bội mình.

 

*

 

Tần Quyên nổi giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh. Không lâu sau, hắn đã quay về dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

 

Trịnh Sinh Bách thấy hắn định bỏ đi, bèn xách tay nải chạy đuổi theo.

 

Tần Quyên không mở ra cũng biết bên trong toàn bạc. Trịnh Sinh Bách đưa cho hắn, nhấn mạnh rằng sau này ông ta đi theo hắn, bạc trong tiền trang đều là của hắn.

 

Tần Quyên hít sâu một hơi. Trước kia hắn thiếu tiền, giờ bỗng nhiên trở nên giàu có như vậy, hơn nữa còn là bạc của Vạn Khê cho, hắn thấy không quen.

 

"Cầm lấy đi." Trịnh Sinh Bách không cho hắn từ chối, nhét tay nải vào lòng hắn, sau đó quay vào phòng.

 

Tay nải nặng trĩ, khỏi cần kiểm tra cũng biết trong đó có ít nhất bảy tám thỏi bạc, đủ chi tiêu ăn mặc mấy năm liền.

 

Trên đường về thành, Tần Quyên nghĩ bụng, đột nhiên có cả mớ tiền, không cách nào tiêu hết, đấy là cảm giác gì?

 

Là trạng thái hoang mang mơ hồ như hắn bây giờ.

 

Hắn không thể không nghĩ, vì sao tên cẩu tặc Vạn Khê kia làm như vậy? Chẳng lẽ Vạn Khê cảm thấy sau khi phản bội hắn hai lần, khiến hắn suýt mất mạng hai lần, thấy áy náy trong lòng nên quyết định bù đắp hay sao?

 

Không thể nào giải thích được.

 

Bản thân Tần Quyên còn cảm thấy mạng mình không đáng bằng ấy tiền.

 

Ý nghĩ ấy khiến hắn phiền muộn lắm. Theo con mắt thế gian, mạng hắn đích thực chẳng đáng mấy xu. Cho nên hai lần hành động "vì đại cục" của Vạn Khê khi ấy là hợp tình hợp lý.

 

Vậy rốt cuộc là do đâu?

 

Mạng hắn thật sự không đáng giá mà.

 

Giữa đại mạc gió cát, Trung Nguyên khói lửa, thảo nguyên khi nóng cháy khi giá lạnh, hắn còn chẳng xứng đáng là một quân cờ.

 

Vạn Khê đưa cho hắn nhiều của cải như vật ắt phải còn nguyên nhân gì khác chứ?

 

Một tiếng ngựa hí vang trời. Người trên lưng ngựa vung roi đe dọa, "Hỗn xược! Ngươi không nhìn đường à?"

 

Hắn vươn tay tóm lấy roi ngựa theo bản năng, còn đầu óc vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, chưa nhận thức được xung quanh.

 

Người cưỡi ngựa nổi giận, muốn rút roi ngựa về, "Ngươi làm gì vậy? Còn muốn sống thì mau buông tay!"

 

Gã dùng sức vung roi lần nữa, nhưng lại tự kéo ngã mình.

 

Xui xẻo thế nào, lại ngã ngay xuống chân ngựa.

 

Con ngựa hốt hoảng, đạp cho bốn năm vó.

 

Bấy giờ đám đông xung quanh mới phản ứng. Có người qua đường trượng ngữa, chạy đến kiềm chế con ngựa.

 

Nghe xung quanh ồn ào, Tần Quyên mới sực tỉnh.

 

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì có người chỉ vào mặt hắn quát lớn, "Không biết người này ngất đi hay đã chết. Ngươi gây chuyện lớn rồi!"

 

Quan binh mau chóng chạy đến bao vây, rồi lang trung cũng tới, "Không sao cả, chỉ ngất đi thôi, nhưng chân lại bị thương. May là xương cốt lành lặn, lát nữa sẽ tỉnh."

 

Quan binh nhìn sang Tần Quyên, "Ngươi đi theo chúng ta."

 

Quan binh vừa nói dứt lời thì một người cưỡi ngựa đi ra từ đám đông. Người đó dừng một lát, rồi thúc ngựa xông đến.

 

"Đại nhân! Đại nhân! Ngài sao rồi, đại nhân!"

 

Quan binh hỏi, "Ngươi quen người bị ngã này sao?"

 

"Khốn kiếp, đây chính là Khổ Khư đại nhân từ Đại Đô tới."

 

Khổ Khư là cận thần của Hãn Quý Do, không phải quan lại nào ở Túc Châu cũng biết nhưng sẽ có vài người từng nghe danh. Một quan binh đi tưới, nói nhỏ với các quan binh khác, "Lớn chuyện rồi, mau bắt người lại, đừng để hắn thoát."

 

Giờ không cần biết nạn nhân bị lôi xuống ngựa hay tự làm mình ngã, Tần Quyên nhất định là người sai.

 

Đám quan binh vây lấy Tần Quyên, lớn tiếng quát, "Tên này là hung thủ có âm mưu giết người! Mau đi theo chúng ta!"

 

Tần Quyên nheo mắt nhìn bọn họ, cảm thấy chẳng có gì phải phản bác, "Ta tự đi. Đừng có ra tay, không thì gánh lấy hậu quả."

 

Con người ta hay có tâm lý phản nghịch, bảo đừng rat ay chúng càng muốn ra tay. Một tên ngứa ngáy trong lòng, vung đao về phía Tần Quyên.

 

Tần Quyên nhẹ nhàng đá văng đao, cười lạnh, "Ta bảo các ngươi đừng manh động, các ngươi lại tấn công lão tử. Được lắm, các ngươi coi những người quanh đây là kẻ ngốc đấy à? Tên nằm trên mặt đất kia dùng roi ngựa quất ta, ta nắm lấy roi ngựa của gã, gã lại không lượng sức mình nên mới ngã xuống. Con ngựa hoảng sợ đạp gã là chuyện không ai lường tới, cho nên liên quan gì đến ta? Ta đã đồng ý theo các ngươi đến phủ quan, giờ các ngươi động thủ với ta là thế nào?"

 

Một vài dân chúng trượng nghĩa lên tiếng nói đỡ cho hắn.

 

"Đúng là người ngã ngựa đã ra tay trước."

 

Chỉ cần một người lên tiếng thì sẽ có người thứ hai.

 

"Cứu người quan trọng hơn. Ta đồng ý với vị tiểu huynh đệ này, hắn có liên quan nên đã bằng lòng theo các vị rồi, các vị đừng tổn hại tính mạng hắn."

 

Đám quan binh đưa mắt nhìn nhau, nhắc nhở dân chúng không được huyên náo.

 

Họ dẫn Tần Quyên đi, sau đó nâng vị Khổ Khư đại nhân kia lên xe ngựa.

 

Quan viên phủ Tây Lương đến hỏi tình hình. Một vị đại nhân trẻ tuổi giải thích lại tình huống rồi quyết định xử lý như các vụ án thông thường, bắt Tần Quyên bồi thường phí chữa bệnh. Tần Quyên rất hào phóng, đưa luôn hai thỏi bạc.

 

Sau đó, có người tới báo Khổ Khư đại nhân đã tỉnh, không có vấn đề gì.

 

Vị đại nhân trẻ tuổi thấy vụ án này có thể kết thúc ở đây rồi. Theo thông lệ, để phòng ngừa tình trạng của nạn nhân chuyển biến xấu, Tần Quyên chỉ cần để lại địa chỉ và hộ tịch là có thể đi.

 

Nhưng hắn vừa trình vụ án lên thì phủ doãn đại nhân nói, "Trước mắt, tạm giam phạm nhân ba tháng."

 

Đại nhân trẻ tuổi ngây người. Việc này không nghiêm trọng như thế, nhưng hắn mới nói vài câu đã bị mắng xa xả.

 

Sau cùng, hắn không đành lòng phán ba tháng từ, bèn giao việc này cho đồng liêu, còn nhất quyết từ chối tiếp tục xử lý vụ án.

 

Tần Quyên chờ một hồi, tưởng là được thả đi, nhưng chỉ thấy một đám quan binh hùng hổ tới áp giải.

 

Trong đám quan binh đó có tên bị hắn đá rớt đao ban nãy. Gã không dám nói thẳng, chỉ đành loanh quanh, "Đại nhân chúng ta nói, sau khi vết thương của Khổ Khư đại nhân lành hẳn, ngươi có thể đi. Quan phủ chúng ta không giống những nơi khác, cho nên ngươi chịu khó một chút. Nhà lao chỗ chúng ta cũng là nhà lao tốt nhất phủ Tây Lương đấy."

 

Chắc quan binh này còn chưa biết trong phủ Khoách Đoan vương còn có địa lao riêng.

 

Phải rồi, những người này chưa đăng ký hộ tịch cho hắn, nên không biết thân phận của hắn, cứ thế giải hắn vào nhà tù.

 

Vị địa nhân trẻ tuổi kia chưa ghi hộ tịch của Tần Quyên đã thoái thác vụ án vì sợ phiền phức.

 

*

 

Tần Quyên tưởng vết thương của Khổ Khư đại nhân đó ổn định rồi là xong chuyện, hơn nữa hắn ở trong tù chừng hai ngày là người của Khoách Đoan sẽ đi tìm ngay.

 

Nào ngờ sự việc lại như bây giờ.

 

Hôm sau, khi Tần Quyên bị đưa đến phủ doãn phủ Tây Lương thì mới biết, Khổ Khư đại nhân chết rồi.

 

"Không thể nào! Hôm qua lang trung đã nói ông ta chỉ bị thương ở chân. Hơn nữa, lúc thẩm định, còn có người báo tin Khổ Khư đại nhân đã tỉnh." Tần Quyên lạnh giọng. Ánh mắt kiên nghị mà dữ dội của hắn nhìn thẳng vào mặt phủ doãn, tựa như xuyên thấu tim gan.

 

"Điêu dân to gan! Khổ Khư đại nhân đã chết, chẳng lẽ bản quan còn có thể lừa ngươi! Giết người đền mạng, nhưng người ngươi giết lại là quan lớn từ Đại Đô, bản quan không thể lập tức xét xử. Bản quan chỉ có thể đưa ngươi về Đại Đô. Tên nghịch tặc nhà ngươi nhất định sẽ bị phán tội chết!"

 

Tần Quyên nhìn đám quan viên đứng xung quanh lắng nghe, nhận ra vị quan viên trẻ tuổi hôm trước, "Hôm đó, khi ngươi thẩm vấn ta, đã có người tới thông báo Khổ Khư đại nhân đã tỉnh."

 

Quan viên trẻ tuổi kia không lên tiếng, cũng không phản ứng, nhưng bờ vai khẽ run lên. Quả thực, lúc nghe tin Khổ Khư đại nhân chết, hắn cũng giật mình.

 

Thậm chí ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) còn chưa tới, quan tài đã đóng ván rồi.

 

Đây rõ ràng là một âm mưu, nhưng hắn không dám nói, nói ra sẽ mất mạng. Hắn biết vậy, nên bây giờ chỉ có thể giữ im lặng mà thôi.

 

Tần Quyên hiểu. Hắn chỉ vào đám quan viên, bỗng nhiên bật cười, "Ha ha, muốn thí mạng đúng không? Nếu người đứng ở đây hôm nay là dân đen bình thường thì các ngươi đã thực hiện được ý đồ rồi. Đáng tiếc, các ngươi không có quyền phán ta tội chết. Lão tử cũng là quan!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.