Mãi tới đêm khuya, Tần Quyên mới theo Đóa Nô Tề về. Hai người chia tay nhau ở cổng lớn vương phủ. Có lẽ trong phủ xảy ra chuyện gì gấp nên Đóa Nô Tề rất vội vã. Tần Quyên cũng về phòng của mình.
Tùng Man cả Tiểu Khúc Nhi cả đêm không gặp hắn, giờ thấy hắn liền vây quanh hỏi có phải đêm qua hắn trốn ra ngoài chơi không.
"Có thể xem là vậy." Tần Quyên đáp lấy lệ, choàng tay ôm hai đứa, khiến mặt chúng dán vào nhau. Bất giờ, tâm trạng hắn mới khá hơn hẳn.
Hai đứa bé bị hắn hết xoa rồi bẹo, liên tục kêu ca làm nũng.
Nhưng giờ Tùng Man đã sắp lớn rồi, vóc dáng càng lúc càng rắn rỏi, vậy mà còn làm nũng....Cảm giác không còn như trước nữa, cứ xấu hổ sao ấy....?
Nhưng mà Tùng Man không tự ý thức được.
Tần Quyên tách Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi ra, mỉm cười với chúng, "Cao lên nhiều quá nhỉ."
"Sao con không cảm thấy gì hết? Ngày nào cũng mệt muốn chết." Tùng Man dụi mắt, thở dài.
"....." Tần Quyên dịu dàng vỗ cái mặt tròn của nó, không biết phải an ủi sao. Học tập ở đây quả thực rất mệt, không khác hồi hắn ở kỵ binh doanh là bao.
Hơn nữa, họ không chỉ học kỵ xạ, đấu vật mà còn học văn chương ở kinh viện, chưa kể Hồ Hồ còn sắp xếp cho chúng học ngôn ngữ nữa.....
Hai đứa vẫn còn là trẻ con, quả thực rất vất vả.
Tần Quyên rất muốn nói với chúng, nếu chúng lựa chọn đứng ở đây, trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-mau-dai-tong-ngo-tu-quan/2907280/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.