Ngụy Quý phi nhìn thị vệ trước mặt đang cúi đầu khom lưng, nhàn nhạt hỏi:
” Bổn cung nhớ ngươi là người đạt hạng hai trong ngày đầu săn bắn.
Ngươi tên là gì?”
Vị thị vệ trẻ tuổi chắp tay cung kính:
” Thuộc hạ, Đô đầu Mã Quân Ty, Lâm Thừa Phong, bái kiến Quý phi nương nương.”
“Lâm Thừa Phong…” Ngụy Quý phi khẽ lặp lại, ánh mắt lộ vẻ suy tư thú vị.
Thu Hằng thoáng liếc nhìn Thu Mỹ Nhân, không để lộ chút biểu cảm nào.
Thu Mỹ Nhân cúi đầu, hàng mi khẽ run, nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn về phía Lâm Thừa Phong lấy một lần.
Giọng nói uể oải của Ngụy Quý phi vang lên:
” Lâm Đô đầu, ngẩng mặt lên để bổn cung xem thử.”
Lâm Thừa Phong nghe vậy thoáng sững lại, rồi từ tốn ngẩng đầu.
Ngụy Quý phi chăm chú quan sát một hồi, sau đó khẽ gật đầu:
” Tướng mạo đoan chính, cưỡi ngựa bắn cung cũng xuất sắc, hẳn là rất có kinh nghiệm trong việc huấn luyện chiến mã.”
Lâm Thừa Phong lập tức cúi đầu, cung kính nói:
” Quý phi nương nương quá khen.”
” Hừ, các ngươi lúc nào cũng thích nói là quá khen.” Ngụy Quý phi đảo mắt qua Thu Hằng và Thu Mỹ Nhân, khóe môi cong lên đầy ý vị:
” Bổn cung có một con ngựa yêu quý tên Liệt Hỏa, tính khí cương liệt, khó mà thuần phục.
Đúng lúc lại gặp được Lâm Đô đầu, xem ra đây cũng là duyên phận.”
Lâm Thừa Phong nghe xong, cảm giác không ổn, sắc mặt lập tức căng thẳng.
Ngụy Quý phi làm như không thấy phản ứng của hắn, cười nhạt: ”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-son-nguyet/2788590/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.