Trước cổng ký túc xá nữ, Nguyễn Vụ lễ phép tạm biệt Tần Tri Dự.
Khi trở lại phòng ngủ, vừa nằm xuống giường, cô vẫn còn cảm giác mọi thứ như không thật.
Vô thức nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối nay, như một cuộn phim tua nhanh hiện lên trong đầu cô.
Khóe môi không nhịn được mà cong lên – tâm tình thiếu nữ đang yêu hiện rõ mồn một.
“Đinh đông” – điện thoại rung lên.
Cô với tay cầm lấy, nhìn vào màn hình.
Là Nguyễn Minh Gia.
“Mãn Mãn, ngày kia về nhà ăn cơm nhé?”
Đúng lúc này, Thư Diểu hét toáng lên: “Nguyễn Nguyễn, ngày kia về nhà chung nhé?”
Sao ai cũng rủ về nhà vậy chứ?
Cô mở miệng, giọng mang theo nghi hoặc: “Cậu nhớ nhà rồi à?”
Thư Diểu trợn tròn mắt, như không thể tin nổi: “Trời đất ơi, chị em ơi, cậu bị huấn luyện quân sự đến ngu người rồi à?”
Sau đó nghiến răng nghiến lợi bật ra mấy chữ: “Ngày kia là Trung Thu đấy!!!”
Cô sững lại.
Trung Thu… Một ngày đoàn viên, vậy mà cô lại quên mất.
Sáng hôm sau.
Nguyễn Vụ lấy điện thoại gọi cho hai ông bà ngoại Khúc Hải, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm khàn, đã có tuổi:
“Có chuyện gì vậy bé con?”
“Ông ngoại… cháu… Nguyễn Minh Gia bảo cháu về nhà ăn Trung Thu.”
Cô ngập ngừng một lát, rồi mới nói ra.
Điện thoại được chuyển cho người khác: “Ba cháu đã nói với ông bà rồi. Với lại, đó cũng là nhà của cháu. Về một chuyến là điều nên làm. Nó cũng đã lớn tuổi rồi, cháu nên về thăm thường xuyên.”
Nhưng cháu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745343/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.