Thư Diểu nhíu mày, vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt: “Cô ta cũng tới à, thật xui xẻo.”
“Cô nào? Cô ngồi cạnh Tần Tri Dự à?”
“Đúng, chính là cô ta. Vừa muốn làm bạn vừa muốn làm người tình, ngoài miệng thì bảo không thích Nhị ca, nhưng lại săn đón hơn ai hết. Nhà họ Tống không hiểu sao lại sinh ra một người như Tống Nghiên.”
Nguyễn Vụ đi theo Thư Diểu vào trong, ngồi xuống ghế sofa đối diện Tần Tri Dự.
Tống Nghiên mỉm cười, giọng ngọt ngào: “Chà, Diểu Diểu, cô gái bên cạnh cô là tiểu thư nhà ai vậy?”
Cô ta quan sát Nguyễn Vụ, ăn mặc không thấy nhãn hiệu gì rõ ràng, lại đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp lạnh lùng. Rồi khẽ vén tóc để lộ đôi bông tai logo Chanel, ra vẻ kiêu ngạo.
Chưa kịp để Nguyễn Vụ đáp, Thư Diểu đã lười biếng nhưng gay gắt đáp trả: “Đây là công chúa thật sự của nhà họ Nguyễn đấy.”
Giọng nói đầy ngạo nghễ và khinh thường.
Thư Diểu xưa nay vốn coi thường cái kiểu “mắt cao hơn đầu” như Tống Nghiên.
Cô nghiêng đầu, thì thầm với Nguyễn Vụ: “Mượn danh bác Nguyễn một chút. Bố cô ta làm dưới trướng bác ấy, cấp trên đè cấp dưới chết luôn. Xem cô ta còn dám vênh váo nữa không.”
Quả nhiên, mặt Tống Nghiên khựng lại trong thoáng chốc, sau đó lại nặn ra nụ cười: “Thì ra là em Nguyễn, thật xinh đẹp.”
Nguyễn Vụ trong lòng rối như tơ vò, chỉ khẽ gật đầu qua loa đáp lại.
Cảnh vừa rồi khiến mắt cô đau nhói. Cô chưa từng thấy Tần Tri Dự cười như vậy, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745344/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.