Đèn ở quán vỉa hè cứ chớp tắt liên tục, ánh sáng thay đổi từng hồi, lúc sáng lúc mờ, chiếu lên gương mặt của Nguyễn Vụ đang đứng bên bồn rửa tay.
Tần Tri Dự nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt mơ màng, má ửng hồng vì say. Trong đầu anh lại hiện lên cảm giác mềm mại, mịn màng khi chạm vào tay cô lúc nãy, khiến cả gương mặt anh vô thức dịu lại. Thấy Nguyễn Vụ rửa tay đủ lâu rồi, anh đứng dậy kéo cô sang một bên, tắt vòi nước, một chút tư tâm còn sót lại nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, đưa về chỗ ngồi, rồi lấy vài tờ giấy, chậm rãi lau tay cho cô.
Anh liếc nhìn đống lon bia đã khui đầy bàn, chọn đại một lon nhẹ nhất, uống vài ngụm là cạn.
“Nguyễn Vụ, cậu còn tỉnh không?” Tần Tri Dự cúi xuống hỏi. Thấy cô gật đầu, anh liền nói từng chữ một cách nghiêm túc: “Cậu gọi mười hai lon bia, tôi uống một lon rồi. Phần còn lại tôi không thể uống tiếp được vì còn phải đưa cậu về ký túc xá. Lần sau tôi uống bù được không?”
Đôi mắt Nguyễn Vụ phủ một lớp hơi nước mờ mờ, ngơ ngác gật đầu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo khoác của anh.
Tần Tri Dự nhìn bàn tay trắng muốt trên chiếc áo khoác đen, sự tương phản đen – trắng đập vào mắt khiến tim anh khẽ nhói. Anh khẽ nhếch môi – với một kẻ đang say thì nói nhiều cũng vô ích, ai biết ngày mai cô có còn nhớ gì không.
Sau đó anh dẫn Nguyễn Vụ quay lại quầy để thanh toán. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745349/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.