Hai chiếc xe lần lượt dừng lại trước quán lẩu ở đường Tàng Đông, phía bắc thành phố.
Trước khi xuống xe, Nguyễn Vụ cứ nghĩ đây chỉ là một quán lẩu bình thường, nhưng sau khi xuống xe thì nhìn thấy một hàng dài xe sang đỗ kín trước cửa quán.
Thư Diểu thì không hề ngạc nhiên, vừa định xuống xe đi vào trong thì cánh cửa còn chưa kịp đẩy ra đã đụng phải người từ trong bước ra. Cô ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên thốt lên: “Dì Thẩm?! Dì sao lại ở đây?”
Nguyễn Vụ đi sau Thư Diểu nghe thấy giọng cô liền ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng, giữa chân mày lộ rõ vài phần giống với Tần Tri Dự. Chỉ là Tần Tri Dự không có vẻ dịu dàng như mẹ anh, mà có phần ngang tàng, bất kham hơn.
Sau khi Thẩm Tinh Nghi trò chuyện vài câu với Thư Diểu, ánh mắt liền rơi lên người Nguyễn Vụ phía sau, giọng điệu nhẹ nhàng đầy chắc chắn: “Là Mãn Mãn phải không?”
Nguyễn Vụ bị gọi bất ngờ bằng tên thân mật, khựng lại một chút rồi bước lên trước: “Vâng, chào dì Thẩm.”
“Lớn thế này rồi à, hồi nhỏ dì còn bế cháu cơ đấy.” Thẩm Tinh Nghi nhìn Nguyễn Vụ môi hồng răng trắng, vóc dáng cao ráo nổi bật, lại nhớ tới mấy hôm trước chuyện nói với Thư Diểu, nụ cười càng rạng rỡ: “Có thời gian thì đến nhà chơi nhé. A Dự mà bắt nạt cháu thì nói với dì, dì thay cháu dạy nó một trận. Lát nữa ăn xong thì để nó trả tiền.”
Trương Nam vừa đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745355/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.