Ngày hôm sau.
Khi Nguyễn Vụ tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ. Đập vào mắt là căn phòng bệnh trắng xoá. Vừa định đưa tay xoa thái dương thì lòng bàn tay lập tức truyền đến một cơn đau nhói thấu tim gan.
Thư Diểu thấy Nguyễn Vụ tỉnh lại thì từ giường bệnh bên cạnh bước xuống, “Cẩn thận tay một chút.”
Nguyễn Vụ nhìn bàn tay đang quấn băng gạc của mình, trong đầu loé lên một đoạn ký ức — là Tần Tri Dự bị ghế đập vào vai. Cô không chắc đó có phải là thật không, bèn ngập ngừng hỏi: “Tần Tri Dự đâu rồi?”
Vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên một giọng quen thuộc vẫn lười nhác như thường: “Ở đây này.”
Cô theo bản năng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, mà vừa quay đầu đã khiến tim thắt lại — Tần Tri Dự đang nằm úp sấp trên giường bệnh, mặc đồ bệnh nhân, khoé mắt và khoé miệng đều tím bầm.
Chỉ liếc nhìn một cái, cô lập tức cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay quấn băng gạc, không nói một lời, nước mắt rơi lã chã xuống băng gạc, cả phòng bệnh im lặng như tờ.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, mắt cô đã đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Gãy hết cả xương rồi, sớm biết vậy thì đánh Từ Minh thêm mấy phát nữa.”
Không khí u ám bị phá vỡ bởi giọng nói vui vẻ từ cửa phòng: “Đánh thay cậu rồi.”
Trương Nam xách bữa sáng đi theo Phó Thanh Doãn bước vào, cả hai người mặt mũi đều thâm tím, gương mặt tuấn tú ngày thường giờ đã bị bầm dập che khuất. Trương Nam đặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745363/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.