Lúc Thư Diểu đi xuống, Tống Minh Viễn đã rời đi, đám đông cũng đã tản gần hết, chỉ còn lại một mình Nguyễn Vụ đứng dưới lầu ôm bó dạ lan hương.
“Lớp trưởng đi rồi à?”
“Đi rồi.”
Thư Diểu có chút tiếc nuối, “Mới khai giảng có hai tháng, lớp trưởng sao đã tỏ tình rồi?”
Nguyễn Vụ quay người lại, giọng điệu bình thản, nghe không ra cảm xúc gì: “Tống Minh Viễn nói hồi cấp ba từng gặp mình rồi.”
Thư Diểu lập tức hiểu ra, thở dài, không nói thêm gì nữa — tình cảm vốn dĩ chẳng có lý lẽ.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, mặt trăng sớm đã treo lên cao. Trước cửa ký túc xá nữ sinh người đến người đi, không ít cặp đôi dựa sát vào nhau dưới lầu, còn có vài ba cô gái vừa cười vừa đi ra khỏi ký túc xá.
“Đói không?” Thư Diểu hỏi.
“Không đói.”
“Không đói thì đi dạo vòng sân vận động một lát, nằm cả ngày rồi, tay chân sắp thoái hóa luôn.” Nguyễn Vụ khó xử nhìn bó hoa trong tay, Thư Diểu liền đưa tay giật lấy, “Đợi mình một lát nhé, dì quản lý ký túc thích mấy loại hoa cỏ thế này lắm, đem tặng dì cho rồi.”
Trên đường đi, Thư Diểu vòng tay ôm vai Nguyễn Vụ, nghiêm túc hỏi: “Cậu đã từ chối Tống Minh Viễn rồi, sao còn nhận hoa của cậu ấy?”
Nguyễn Vụ suy nghĩ một lúc, liếm môi, ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn sáng trên đầu: “Chắc là đồng cảm. Giúp cậu ấy đặt một dấu chấm hoàn hảo cho mối tình không đi đến đâu này. Ừm… nói sao nhỉ, chúng ta nên tôn trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745365/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.