Thư Diểu cười lạnh một tiếng, “Sao hả, anh chia tay rồi thì tôi phải mang ơn anh chắc?”
“Không phải vậy.” Phó Thanh Doãn định nắm lấy tay Thư Diểu nhưng lại khựng lại giữa không trung.
Thư Diểu nhìn anh, vẫn như trước — khí chất nhã nhặn cao quý, vết cào đỏ chói trên cằm đã đóng vảy. Cô nhìn người trước mặt, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Anh Thanh Doãn.”
Chỉ khi mềm lòng Thư Diểu mới gọi anh là “anh”. Cô vốn thẳng lưng, giờ hơi khom xuống, cả người như đổ sụp. “Đừng quan tâm đến em nữa, được không?”
Lần này, Phó Thanh Doãn không ngăn cô lại. Cổ họng khô khốc, anh nuốt nước bọt khó khăn rồi nói: “Được.”
*
Một nhà hàng gần trường học.
Thư Diểu nhìn Tưởng Phương Dật với vẻ áy náy: “Xin lỗi.”
Tưởng Phương Dật vẫn giữ phong thái lịch thiệp thường thấy, rót đầy tách trà cho cô: “Xin lỗi vì chuyện gì cơ?”
“Chuyện buổi giao lưu ấy, hôm đó tâm trạng tôi không tốt, uống hơi nhiều.”
“Không sao, tôi thấy Thư Diểu tiên đoán cũng khá chuẩn đấy.”
Đường chỉ tay nhân duyên, có duyên, kết bạn WeChat, rồi yêu nhau…
Ký ức đêm hôm đó ùa về như thủy triều, Thư Diểu ngại ngùng nhìn Tưởng Phương Dật đối diện: “Tôi chỉ nói đại thôi mà…”
“Tôi cũng chỉ tin đại thôi.”
Một khoảnh khắc lúng túng và trống vắng tràn đến, Thư Diểu tưởng anh sẽ hỏi chuyện vừa xảy ra ở cổng trường, nhưng anh không đả động một chữ. May sao lúc đó phục vụ đến kịp, phá vỡ phần nào không khí căng thẳng. Sau khi lịch sự nhường Thư Diểu gọi món, Tưởng Phương Dật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kinh-trap-minh-yen-dang/2745380/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.