13
Giáo viên dạy vẽ cho tôi nói rằng nghệ thuật gia là người cố chấp điên cuồng.
Cực hạn của nghệ thuật gia chính là cực hạn của kẻ điên.
Trong thế giới biến hóa khôn lường của kẻ điên có yêu ma quỷ quái thì cũng không có gì kì lạ.
Nhưng Lam không phải là yêu ma quỷ quái, anh là người, anh có hơi thở, có mùi hương, có độ ấm. Anh là một phần trong thế giới của tôi, là trung tâm tạo ra cảm giác an toàn cho tôi, và tôi có những mảnh kí ức liên quan đến anh, dù cho đó chỉ là những kí ức vụn vặt.
Anh tồn tại.
“Vậy em có thể vẽ người đó ra không?”
Tôi chợt giật mình nhìn cây cọ vẽ trên tay mình.
Chàng trai tóc đen đứng trước cửa sổ sát đất, bóng dáng anh hóa thành những con bướm, đôi lông mày và mắt dài hẹp, làn da trắng như tuyết, nụ cười trong ánh mắt rất dịu dàng. Anh cười bảo tôi đừng sợ.
Anh đưa tôi đi dạo trên bãi biển, mái tóc anh bị gió thổi tung lộ ra vết sẹo ngoằn ngoèo, gương mặt tái nhợt như ánh trăng, anh cười, trong mắt thoáng ưu thương.
Lẽ ra tôi nên vẽ ra hình dáng của anh, hình dáng anh hiện rõ trong tâm trí tôi, nhưng cuối cùng khi tôi định thần lại thì trang giấy trước mặt tôi chỉ còn lại một màu xanh lam.
Giống như trang giấy lần đầu tiên tôi gặp anh.
Cô giáo đứng trước bức tranh, cau mày nói: “Klein Blue tại Triển lãm Milan năm 1960.”
Klein Blue, được đặt theo tên của nghệ sĩ Klein, được cấp bằng sáng chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/klein-blue/2073289/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.