9
Anh ấy trông lớn hơn so với chàng trai trong phòng vẽ tranh, thân hình cao hơn chàng trai tóc đen, khuôn mặt của anh trở nên góc cạnh hơn, nhưng tôi chắc chắn rằng họ là cùng một người.
Mái tóc đen như tảo vẫn che đi đôi mắt của anh như cũ, hàng lông mày dài và hẹp, giờ phút này ngoài một giây kinh ngạc sau khi bị lừa dối còn có thêm sự lo lắng không kịp giấu đi
Anh ấy đang lo lắng cho tôi.
Anh cố gắng muốn tôi buông ra, nhưng tôi đã nắm chặt các đầu ngón tay của anh đến nỗi bàn tay ấy trở nên nóng bỏng. Tôi sợ anh lại hóa thành những con bướm và tan biến trước mặt tôi ngay lập tức giống như trong phòng vẽ tranh.
“Thả lỏng ra chút thôi, được không?” Hai má trắng nõn hơi phiếm hồng, trông như ánh hoàng hôn trên biển.
Tôi cắn môi, bướng bỉnh trả lời: “Không được.”
Sau khi giả vờ ngất đi, tôi đã tận mắt nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt mình, nơi ấy trong tim tôi như chứa một thứ gì đó ấm áp sắp trào ra.
Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi không cho phép anh biến mất trước mắt tôi một lần nữa.
Đừng bao giờ để anh biến mất nữa.
Tiếng gió càng lúc càng mạnh, chuông gió không ngừng rung động.
Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi hồi lâu.
“Đừng rời xa em.” Tôi nghe thấy giọng mình run lên, “Xin anh đừng đột ngột biến mất.”
Những bàn tay với khớp xương rõ ràng lướt trên mặt tôi, không hiểu sao tôi không cảm thấy ghê tởm.
Rõ ràng tôi luôn cảm thấy chán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/klein-blue/2073295/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.